...
Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm ngất đi.
Nhạc Thính Phong day cô: "Này, Yến Thanh Ti, tỉnh lại đi........."
Yến Thanh Ti không động đậy gì nữa.
Nhạc Thính Phong nhếch miệng, miết cằm cô, thấy má đã sưng đỏ, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, anh buông cô ra, nói: "Sau này, để xem em có chịu ngoan ngoãn không.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng quét mắt nhìn hai tên đang nằm dưới đất, một trong hai tên có vẻ như đang muốn bò dậy, anh cười nhạt đạp hắn xuống, tên đó khẽ rên, nhắm chặt mắt lại.
Đầu hẻm có ánh sáng truyền đến, tiếng bước chân dồn dập cùng âm thanh ầm ỹ vang lên: "Bên đó, mau đuổi theo......"
Có tầm chục tên đang đuổi tới, Nhạc Thính Phong vác Yến Thanh Ti lên chạy.
Chạy được vài bước, anh lại quay lại, nhấc chân đạp thẳng lên hai tên còn đang nằm lăn lóc trên mặt đất: "Người phụ nữ của tao mà chúng mày cũng dám động!"
Nhạc Thính Phong từ sáng sớm đã ra ngoài đi khảo sát, từ sáng tới tối anh đều ở Cảnh Thành, cũng không có phải không có chuyện gì để làm, mãi tới tối anh mới trở về.
Anh biết tối nay Yến Thanh Ti sẽ đóng máy, đợi tới hơn mười giờ vẫn chưa thấy người đâu, anh đành ra ngoài, kết quả đi được nửa đường thì gặp Tiểu Từ.
Nhạc Thính Phong chưa kịp nghe hết đã chạy thẳng tới đây.
Một tay anh ấn điện thoại, một tay vác Yến Thanh Ti chạy trong con hẻm tối.
Dường như anh đã tìm lại được cảm giác thôi thúc và kích động thời niên thiếu, nhiều năm qua, cuộc sống của anh trở nên thật nhạt nhẽo, những ngày tháng không có Yến Thanh Ti bên cạnh, anh cảm thấy nhàm chán tới mức không còn cảm nhận được nhịp tim của mình nữa.
Quả nhiên, có người phụ nữ này bên cạnh mới đủ kích thích.
Một đám lang sói đang đuổi sát tới, anh khiêng người phụ nữ của mình chạy băng băng trong màn đêm đen.
Nhạc Thính Phong muốn bỏ Yến Thanh Ti xuống, rồi đánh cho lũ kia một trận, nhưng anh nghĩ, thôi đi, lỡ không cẩn thận cô gái này của anh bị bắt mất rồi bị chụp ảnh khỏa thân thì làm thế nào?
Đây là người phụ nữ của anh, tới lúc đó, kẻ đội mũ xanh chẳng phải là anh sao.
Điên cuồng chạy tầm mười phút, cuối cùng người của Nhạc Thính Phong cũng tới, một dòng người đông nghịt, bao vây kín đám người kia.
Mấy tên đó bị đánh cho không còn sức mà phản kháng, ôm đầu lăn lộn dưới đất kêu cứu ầm ỹ.
Cả người Nhạc Thính Phong toàn là mồ hôi, anh thở dốc khiên Yến Thanh Ti đi tới.
Nhạc Thính Phong hỏi: "Là ai sai chúng mày?"
"Chúng tôi.....không biết, có người nói với đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi bắt cô gái này, sau đó chụp ảnh khỏa thân của cô ấy, cưỡng hiếp rồi quay phim lại thì sẽ cho chúng tôi một khoản tiền lớn."
Nhạc Thính Phong lau mồ hôi trên trán, gật đầu: "Được........."
Anh tựa hồ như nói với người qua đường, trên người cũng không toát ra bất cứ ý giết chóc hay phẫn nộ nào, anh liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, thấy cô nhắm mắt, sắc mặt kém vô cùng.
Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti: "Tao có thể tha cho bọn mày một mạng, nhưng đáng ra chúng mày không nên động vào người phụ nữ của tao."
Nhạc Thính Phong liếc mắt nói với người bên cạnh: "Cắt ngón tay của nó đi."
Lời nói nhẹ như bông, giống như chỉ nói bừa vài chữ, người kia gật đầu, lấy dao ra: "Dao có hơi cùn, chắc phải cưa mấy nhát, cố chịu một chút nhé."
Dao còn chưa chặt xuống, tên kia đã kêu khóc ầm ỹ: "Tôi nói, tôi nói......là, là........cô Từ.......Hứa Thiến Hi, chính cô ta đã sai bảo chúng tôi."
Nhạc Thính Phong gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng giây sau lại nói với người của mình: "Đánh gãy chân, quăng cho cảnh sát."
--------
Nhạc thổ hào: Thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào anh, hôm nay anh đẹp trai lắm luôn! Đại Vương yếu hơn tôi rồi!
...