...
Yến Minh Tu cảm thấy cổ mình sắp bị vặn gãy tới nơi rồi. Cánh tay kia như kìm sắt, dù hắn có đẩy ra thế nào cũng không lay chuyển được.
Yến Minh Tu cảm thấy đêm nay mình sẽ chết ở đây, cảm giác như đầu với thân thể không còn liên hệ gì với nhau nữa.
Một khắc này, hắn không có bao nhiêu sợ hãi hay tiếc nuối.
Yến Minh Tu cảm thấy mình cũng thật buồn cười, Yến Thanh Ti còn chưa chết, đáng ra hắn phải cảm thấy rất tiếc nuối mới đúng chứ?
Phổi đã không còn chút không khí nào, hắn nghĩ giờ bộ dáng mình xấu xí lắm, há miệng, lè lưỡi, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, con mắt lồi ra, quá xấu xí…
Có thể chết ở đây cũng tốt, dù sao… đây cũng là nhà của hắn.
Bỗng nhiên, bàn tay đang bóp cổ hắn đột nhiên buông ra.
Thân thể của Yến Minh Tu như con rối gỗ mất đi chống đỡ, lập tức ngã nhào xuống mặt đất. Hắn ôm cổ, há mồm mà thở, nhưng cổ bị siết quá lâu nên khí lực trong người đã cạn kiệt. Hắn ngã lên nền nhà đầy tro bụi, chỉ có thể nhẹ run rẩy, dưỡng khí chậm rãi truyền vào trong miệng.
Qua một hồi lâu, Yến Minh Tu mới có thể thở bình thường trở lại.
Phát ra vài tiếng ho khan nhỏ, Yến Minh Tu muốn động đậy nhưng vẫn không có sức lực, mặt hắn dán lên nền nhà, khó khăn nói: “Tôi… với các anh… là quan hệ… hợp tác. Tôi… tôi không phải… thuộc hạ của anh…”
Nói xong lại ho khan một trận dữ dội.
Lúc hắn ho, tro bụi trên nền nhà bay tán loạn, tiến vào lỗ mũi, càng làm hắn ho mãnh liệt hơn.
Trên lưng chợt nặng, Yến Minh Tu bị người nọ đặt một chân lên lưng.
Khí lực của người đó rất lớn, giống như núi đá muốn đè bẹp hắn vậy.
Thanh âm khinh thường và châm chọc vang lên trên đỉnh đầu hắn: “Hợp tác? Cậu còn mặt mũi nói với tôi câu này sao? Đáng ra tôi nên để cho cậu nằm chết luôn trong bệnh viện. Không có tôi, cậu vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu.”
Yến Minh Tu cười ha ha một tiếng: “Phải, không có… anh, tôi cũng không… có ngày hôm nay. Nhưng… anh cũng đừng quên… lúc trước chúng ta nói… hợp tác, đó là vì các anh coi trọng… thân phận của tôi. Lúc chúng ta đàm phán, các anh đã nói thế nào?”
Người sau lưng lại dùng sức đè xuống, Yến Minh Tu phát ra một tiếng rên, xương sống của hắn như sắp gãy tới nơi.
“Ý cậu muốn nói tới ngọn núi đã vô dụng mà cậu tưởng có thể dựa vào sao?”
“Dù… có vô dụng hay không… Nhưng nếu anh ở… trong nước… hoạt động… Vẫn không… rời được…”
Còn chưa nói xong, Yến Minh Tu đã bị người kia đá một cước, thân thể bay lên trong bóng đêm, sau đó lại rơi xuống nền nhà, lăn hai vòng rồi dừng lại vì đập phải thứ gì đó.
Yến Minh Tu tiếp tục ho, mỗi lần ho là lồng ngực lại đau đớn cực kỳ.
Hắn không biết mình bị thương thế nào, nhưng hắn đã không còn sức mà ngẩng đầu nhìn người kia nữa.
“Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu cậu còn dám động vào cô ấy thì cậu đứng lên thế nào sẽ lại nằm xuống như thế.”
Yến Minh Tu thấy anh ta phải đi bèn hỏi: “Anh… quan tâm chị ta nhiều như thế, chỉ vì tôi cho chị ta uống thuốc… sảy thai mà không ngại cách xa ngàn dặm chạy về đây. Thế mà lại không dám xuất hiện trước mặt chị ta? Anh đang sợ cái gì? Các người quen nhau đúng không?”
Không ai trả lời, hắn nghe thấy tiếng bước chân người kia rời đi, dừng lại, sau đó lại quay trở về, sau đó…
Sau đó, Yến Minh Tu lại bị đá bay một cái nữa, cả người đụng vào vách tường, rơi xuống, xương cốt như sắp gãy đến nơi, đau, lại không còn sức mà nói nữa.
...