...
Hạ An Lan cười: “Cậu ấy về nước rồi.”
Arthur đi lúc trời vừa sáng, mang theo tro cốt của Mill rời đi.
Anh vẫn chưa quên đi hết những gì bà nội mình đã làm, nhìn Yến Thanh Ti sẽ lại cảm thấy chột dạ, áy náy.
Hơn nữa, anh phải nhanh chóng trở về giải tán tổ chức do bà nội điều hành trước đây, nó không nên tồn tại nữa.
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “A… Về rồi? Anh ấy đã đồng ý là tới đón giao thừa cùng chúng ta mà?”
“Cậu ấy có chuyện riêng, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại mà.”
Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy tiếc nuối, cô vốn muốn cảm ơn Arthur, tình bạn nhiều năm rốt cuộc cũng vượt qua được khảo nghiệm lần này.
Hạ An Lan cười nói: “Cậu ấy bảo bác nói với con, chờ con sinh đứa nhỏ thì sẽ tới thăm.”
Yến Thanh Ti cúi đầu sờ bụng, cười: “Cũng nhanh thôi.”
Đúng thế, rất nhanh, mỗi ngày trôi qua đều cảm giác được đứa bé này lớn hơn một chút. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ có mặt trên cuộc đời này.
Sau bữa cơm tất nhiên, Tô Ngưng Mi cùng người trong dinh tổng thống cùng đón giao thừa, sau đó lại bày bàn chơi mạt chược.
Đã lâu bà chưa chơi, tay chân ngứa ngáy lắm rồi.
Vì Yến Thanh Ti có thai nên dù có muốn thức khuya thì thân thể cũng không cho phép, ngồi một lúc liền bị Nhạc Thính Phong lôi lên giường.
Nhưng Tô Ngưng Mi hiện tại cũng không sợ thua, không có con dâu nhưng bà đã có chồng chỉ điểm rồi.
Hai vợ chồng liên thủ quét ngang một mảnh.
Đánh tới tận khuya, ngoại trừ Hạ phu nhân vẫn ý chí cao ngất thì những người khác đã mệt lắm rồi. Tổng thống tiên sinh hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội thắng nào cả, thế mà lúc trước còn bàn nhau xem có nên cố ý thua hay không?
Giờ thì tốt rồi, một đám người không đấu lại một người.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Hạ An Lan đứng dậy: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”
Người trong phủ tổng thống đều đồng thanh: “Tiên sinh, phu nhân, chúc mừng năm mới, tân hôn vui vẻ!”
Hạ phu nhân sắc mặt ửng đỏ, bà lấy bao lì xì ra, nói: “Đây là bao lì xì của mọi người.”
Một mảnh hoan hô vang dội, có người nói: “Cảm ơn phu nhân, quả nhiên có phu nhân tốt hơn hẳn. Có cơm tất niên, giờ còn có cả bao lì xì nữa, cảm ơn phu nhân.”
Một đám người khen ngợi rầm rầm, nói chất lượng sinh hoạt sau khi có phu nhân đã được thăng từ C về cấp A+.
Tô Ngưng Mi đỏ cả mặt.
Sau khi phát bao lì xì xong, Hạ An Lan nắm tay bà về phòng, đóng cửa lại, ôm lấy bà từ phía sau: “Phu nhân, chúc mừng năm mới!”
Một tiếng phu nhân này làm cho Tô Ngưng Mi cảm thấy thật khác biệt.
Bao nhiêu năm tiếc nuối giờ đã được bù lại, bà ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi ông: “Năm mới vui vẻ, ông xã.”
Dù đã bỏ qua bao nhiêu năm, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau.
…
Lúc chuông báo giao thừa vang lên, Yến Thanh Ti vẫn ngủ, cô nằm trong lòng Nhạc Thính Phong, biểu tình điềm đạm.
Nhạc Thính Phong ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt mày.
Năm mới sang mang theo sức sống mới, nhân sinh của bọn họ cũng vừa mới bắt đầu.
Ngẩng đầu, lại thấy pháo hoa bay đầy trời.
Pháo hoa chiếu vào mắt Nhạc Thính Phong, biến thành vĩnh hằng.
Khoảnh khắc khi em xuất hiện trước mặt anh, đó là khoảnh khắc đẹp nhất đời này của anh.
...