...
"Được…” Nhạc phu nhân giả gật đầu.
Cô ta đi tới sô pha và ngồi xuống, cầm lên một cuốn tạp chí, nhưng vừa đọc trang bìa thì đã trợn tròn mắt…
Cái gì thế này? “Khoa học?”
Mở ra thì thấy bên trong toàn là nội dung về người ngoài hành tinh, lượng tử, năm ánh sáng… từ đầu tới cuối đều là những văn minh của nhân loại… Mấy thứ này cô ta đọc được nhưng chẳng hiểu gì cả…
Nhạc phu nhân giả khóe miệng run rẩy, lặng lẽ buông tạp chí xuống.
Nhạc phu nhân kia sao lại thích mấy thứ người thường đọc không hiểu này được chứ?
“Phu nhân, ngài không thích số này sao?” Tiểu Triệu luôn ngầm quan sát nhất cử nhất động của Nhạc phu nhân giả, đây chính là mệnh lệnh của Hạ An Lan.
Nhạc phu nhân giả lắc đầu: “Khụ khụ… Không phải, tôi muốn xem những cuốn khác có cái gì.”
Cô ta cầm lên cuốn thứ hai, vừa liếc mắt đã thấy hối hận muốn buông ra. Đây là tạp chí toán học, đủ các loại, thật không khác gì luận văn chuyên ngành cả.
Cô ta kiên trì đọc được tới trang thứ hai thì choáng váng, nhưng vẫn cứ giả bộ như đọc hiểu cực kỳ.
Đến khi chịu không nổi nữa, cô ta lại cầm cuốn thứ 3 lên, nhưng may mắn là cô ta còn hiểu một chút mấy thứ viết trong này, toàn là triết học.
Nhạc phu nhân kia là người thường sao? Chẳng lẽ vì bà ấy đọc mấy cái này nên Hạ An Lan mới cảm giác bà ta đặc biệt? Bà ta có học thức uyên bác nên ông ấy mới thích à?
Nhạc phu nhân giả càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý.
Nếu cô ta biểu lộ ra vẻ phiền chán hoặc không muốn xem thì chắc chắn sẽ bị lộ mất.
Vì thế, cô ta chỉ có thể kiên trì đọc.
10 phút sau, cô ta bắt đầu buồn ngủ, đầu nghiêng đi, tạp chí trong tay rơi xuống, Tiểu Triệu vươn tay tiếp lấy, sau đó đặt sang một bên.
Cô liền lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang và đeo vào, rồi lại lấy ra một cái chai, mở nắp đặt dưới mũi Nhạc phu nhân giả, để cô ta hít vào một hồi.
Rất nhanh, Nhạc phu nhân giả liền ngủ say mê mệt.
Sau đó cô chạy ra mở cửa, hai người tiến vào, cầm dụng cụ soát từ trên xuống dưới khắp người Nhạc phu nhân, quả nhiên sau đó phát hiện ra vài thứ.
Sau khi thấy được mấy thứ đó rồi, mấy người lại ra khỏi phòng.
“Bọn chúng đã cài vào lớp da sau gáy của cô ta một con chip cảm ứng, chỉ cần có chút thay đổi về mạch đập, nhịp tim hay bệnh tật là đối phương sẽ đều phát hiện ra.”
“Cho nên nếu chúng ta động vào cô ta thì đối phương sẽ biết ngay lập tức.”
Nếu không muốn bị đối phương phát hiện ra thì chỉ có thể tạm thời không động tới cô ta mà thôi.
Vài người cảm thán, tổng thống đúng là tổng thống, liệu sự như thần, chu đáo hơn bọn họ nhiều.
Tiểu Triệu nhanh chóng báo cáo tin này cho Hạ An Lan.
Hạ An Lan cũng không quá kinh ngạc, ông liền lệnh cho người của mình theo sát Nhạc phu nhân giả 24/24, lúc nào cũng phải chú ý hành động, lời nói của cô ta.
Tạm thời không thể động vào kẻ giả mạo kia, ả ta chết cũng không đủ bồi tội, nhưng trước tiên ông muốn Tô Ngưng Mi an toàn trở về đã.
…
Tan tầm, Nhạc Thính Phong về nhà, trời đã tối.
Vừa thấy trong nhà chỉ có Yến Thanh Ti và thím Ngũ thì kinh ngạc: “Sao thế, mẹ chưa về à?”
Anh tưởng rằng trời tối thì mẹ anh sẽ về nhà ngay rồi chứ?
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế, chưa về, chắc là bị bác giữ lại rồi.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Nếu mẹ muốn về thì bác làm sao mà giữ được.”
Trừ phi bản thân bà không muốn về.
...