...
Lí Nam Kha vốn không phải là người có tính tình quá tốt, Hạ Lan Tú Sắc cứ khiêu khích sự kiên nhẫn của cô, nếu không phải là nể nang Hạ Lan Phương Niên thì cô đã sớm chỉnh đốn cô ta.
Lí Nam Kha tốt xấu gì cũng là thiên kim nhà thị trưởng, từ bé đã được nuông chiều, bản thân cũng là người hăng hái nỗ lực, cô hiếm khi nói gia thế của chính mình ra ngoài.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là, cô cứ nhất định phải nén giận, huống chi, nhẫn nại của cô đối với Hạ Lan Tú Sắc đã đến cực điểm rồi.
Yến Thanh Ti do dự một chút, không biết có nên nhắc nhở hay không, Hạ Lan Tú Sắc tâm tư có chút xấu xa.
Nhưng mà, cô nghe Lí Nam Kha tức giận như vậy, đoán chừng cho dù nói hay không, chỉ cần Hạ Lan Tú Sắc động thủ, Lí Nam Kha lần này cũng sẽ không dễ tha.
Nghĩ đến, vẫn là đừng nói trước, dù sao cũng là chuyện của bọn họ, cô nếu như lắm lời, chẳng khác gì đem việc xấu nhà Hạ Lan bày ra rồi, Lí Nam Kha chưa chắc sẽ thích.
Huống chi, Lí Nam Kha cũng từng biết sự tình của cô với Hạ Lan Phương Niên, hiểu rõ trong lòng của anh ta đã từng thích cô.
Nếu cô nói quá nhiều, Lí Nam Kha chưa hẳn sẽ vui vẻ.
...
Ở thủ đô nghỉ ngơi ba ngày, Quý Miên Miên và Mộ Dung Miên mới thu dọn đồ đạc về quê.
Hai người lớn trong nhà đã hưng phấn nhiều ngày, chờ đợi đã lâu cháu ngoại rốt cuộc sắp có rồi, từ sau khi nhận điện thoại của Mộ Dung Miên hai ông bà đã bắt đầu mong ngóng trăng sao, buổi tối ngủ nằm mơ cũng đều có thể cười, con gái cuối cùng cũng trở về rồi.
Đợi đến lúc giữa trưa, chuông cửa rốt cuộc vang lên, ông Quý nhảy dựng lên hướng tới cửa, mở cửa trông thấy cậu con rể đang đứng ở cửa ra vào.
Mộ Dung Miên tranh thủ cười nói: "Ba, chúng con đã trở về."
Ông Quý kích động liên tục nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Hai đứa các con đi đường chắc chắn rất vất vả, trông hai đứa đều gầy hẳn đi rồi."
Mộ Dung Miên nói: "Con vẫn khỏe, chỉ là con lại không biết cách chiếu cố phụ nữ có thai, vẫn là muốn làm phiền đến ba mẹ."
Ánh mắt ông Quý nhìn Mộ Dung Miên hôm nay đặc biệt thân mật, vỗ bả vai anh: "Tiểu tử không tệ, không tệ... con gái của tôi không nhìn lầm người, hai đứa trở về là được rồi, có tôi với mẹ nó ở đây, cam đoan sẽ chăm sóc tốt."
Bà Quý nghe thấy âm thanh từ phòng bếp đi ra, trông thấy vợ chồng con gái đứng ở đó, vui mừng chạy tới: "Đã trở về rồi, như thế nào còn không vào? Đứng ở cửa làm cái gì chứ?"
Bà trừng mắt liếc ông xã: "Lão Quý, ông cũng thật là, nhanh đi xách hành lý đi, con gái với con rể trở về, ông cũng không biết để cho chúng nó vào."
Ông Quý cười hắc hắc, "Đúng đúng, hai đứa mau vào đi, hành lý để tôi xách cho, phía dưới còn gì nữa không?"
Mộ Dung Miên đi vào: "Ba, mẹ, không còn nữa đâu ạ."
"Để tôi, để tôi. Con mau vào đi." Ông Quý đoạt lấy va li từ trong tay Mộ Dung Miên, dễ dàng đem hai cái va li lớn xách vào trong phòng.
Quý Miên Miên thấy ba mình nói chuyện với Mộ Dung Miên biểu lộ vẻ mặt ôn hòa như vậy, hướng Mộ Dung Miên nháy mắt mấy cái: Xem đi, em đã nói, chờ anh về nhà khẳng định đãi ngộ sẽ không giống như trước.
Mộ Dung Miên mỉm cười, anh cảm thấy lúc trước đến, ba mẹ vợ đối với anh đã rất tốt.
Lần này, dĩ nhiên còn tốt hơn.
Bà Quý kéo Quý Miên Miên đi vào cho cô ngồi xuống, "Miên Miên, muốn ăn cái gì nào, hai ngày nay cơ thể có còn buồn nôn hay không?"
Quý Miên Miên sờ sờ cái bụng lép vẻ mặt đau khổ nói: "Con cũng không biết muốn ăn cái gì nữa, chỉ là cảm thấy rất đói, thế nhưng ăn cái gì cũng không thấy có vị."
...