...
Quý Miên Miên nghiêng người một cái tránh được tay của Mộ Dung Thúy Đình, sau đó bắt lấy cổ tay bà ta, nhanh như cắt vặn ngược cả hai tay của bà ta lại đằng sau.
Mọi người đồng thời thở phào một hơi, ánh mắt nhìn Quý Miên Miên cực kỳ sùng bái, tất cảm mọi người đều đang nghĩ, quả nhiên là võ thuật Trung Hoa, thật đẹp mắt.
Mộ Dung Miên vừa mới bước được nửa bước đã lại lui về, trên mặt lại khôi phục bộ dáng không sợ hãi, tựa hồ như đang viết: tôi đã sớm biết bà xã của mình không sao, bà xã của tôi đánh rất đẹp!
Anh mở miệng nói: “Hai người tới đây, bắt bà ấy lại cho tôi.”
Mắt thấy Mộ Dung Thúy Đình bị chế trụ nên những người khác cũng không sợ nữa, hai người chủ động đi ra, dùng sức giữ chặt lấy cánh tay của Mộ Dung Thúy Đình, khống chế không cho bà ta giãy giụa.
Mộ Dung Thúy Đình muốn giãy nhưng hễ động là cánh tay liền đau như thể tùy thời sẽ bị vặn gãy vậy, vì thế bà ta không dám động đậy nữa: “Các người đừng cho là anh trai tôi đang nằm viện, các người không cho tôi gặp anh ấy thì anh ấy… không biết gì, hừ… Không gì có thể giấu giếm được anh ấy hết…”
Mộ Dung Miên cười lạnh, Mộ Dung Chí Hoành đúng là người rất có năng lực, chuyện xảy ra hôm nay sẽ có người báo ngay với ông ấy.
Nhưng thế thì đã sao?
Em gái dù có thân tới đâu thì có thể bằng con trai không?
Chỉ cần một ngày Mộ Dung Chí Hoành cho rằng anh vẫn là đứa con trai Mộ Dung Miên kia của ông ta thì anh sẽ không sao hết.
Hiện tại điều mà vị lão tiên sinh kia cần làm nhất chính là tạo uy tín cho con trai mình. Ông ta sợ nhất là sau khi mình chết đi, một ít lão cổ đông của tập đoàn Mộ Dung cùng cấp dưới và đám họ hàng của mình sẽ không phục con trai mình mà đứng lên “tạo phản”.
Giờ Mộ Dung Miên chính mình chủ động ra tay, tuy rằng là xuống tay với em gái của ông, nhưng đây cũng là một thủ đoạn lập uy rất tốt.
Cho dù ông ta có muốn ngăn cản thì cũng phải suy nghĩ tỉ mỉ trong lòng.
Quý Miên Miên đi tới trước mặt Mộ Dung Thúy Đình, hỏi: “Nói được chưa?”
Mộ Dung Thúy Đình giờ đang cực kỳ chật vật, khóe miệng rách toạc, hai má sưng vù, tóc tai bù xù, cả người thảm không thể nói thành lời.
Bị đánh nhiều cái như thế, cả mặt đau như không phải mặt của mình nữa, Mộ Dung Thúy Đình trong lòng nảy sinh một sự sợ hãi vô hình với Quý Miên Miên, nhìn cô lắp bắp: “Mày… Mày… tao cảnh cáo mày, không được tới…”
Quý Miên Miên không đợi bà ta nói xong đã cướp lời: “Ba cái cuối cùng, nhịn một tẹo, rất nhanh sẽ đủ.”
Quý Miên Miên nói xong, người khác cũng không kịp thấy cô ra tay thế nào, chỉ nghe thấy ba tiếng vang thanh thúy, rất nhanh cô đã ra tay xong.
Hai hàm răng của Mộ Dung Thúy Đình sắp long ra tới nơi rồi, trong miệng toàn là máu, máu loãng từ trong miệng chảy ra, bà ta chỉ cảm thấy thịt trên mặt như bị người ta xẻo đi, cánh tay bị vặn ngược lại không thể động đậy, nhưng dù miệng đau tới mức không thể nói được thì hai mắt bà ta vẫn tràn đầy giận dữ như cũ.
Quý Miên Miên vẫy vẫy tay, quay đầu hỏi Mộ Dung Miên: “Còn muốn đánh tiếp không?”
Mộ Dung Miên gật đầu, đi tới giữ tay cô: “Đủ rồi, đừng đánh nữa, đánh tiếp thì tay em sẽ đau đấy.”
Mọi người…
Rõ ràng là những lời ân ái buồn nôn mà lại làm người ta lạnh hết cả người.
Thiếu gia rốt cuộc tìm từ đâu về một cao thủ võ thuật lợi hại thế này?
Lúc mà cô đánh cho người đàn bà kia ngã sấp xuống quả thực rất hung tàn, rất tàn bạo, rất bạo ngược, nhưng… lại làm người ta thích chết đi được.
Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên dịu dàng với Quý Miên Miên, động tác đó, ánh mắt đó đều làm cho người ta có cảm giác như người con gái kia chính là báu vật của anh.
...