Chương 334: Tình địch của con đến rồi, tự mình tranh đi


...

Câu này của Nhạc phu nhân chẳng khác gì nói trắng ra là: Không phải bảo cô xấu đâu, chỉ là cô không đẹp bằng Thanh Ti nhà tôi thôi.

Giờ thì đến lượt Hạ Lan phu nhân và Chu Ninh mặt mũi trở nên khó xem, là con gái ai chẳng chú ý đến vẻ bề ngoài, nhưng người ta chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi cô ta mà nói: cô thật xấu!.

Cái này vẫn không quan trọng, mấu chốt là Hạ Lan phu nhân đã hiểu, Nhạc phu nhân đã không hề che dấu mà bảo vệ yến Thanh Ti, câu nói “Thanh Ti nhà chúng tôi” của bà, thế là đã coi thành người một nhà rồi đấy! Ánh mắt bà ta nhìn yến Thanh Ti có thêm chút phức tạp.

Yến Thanh Ti chấn kinh nhìn Nhạc phu nhân đến nỗi quên luôn là đang định nói gì, cô hoàn toàn không ngờ đến Nhạc phu nhân sẽ không hề do dự mà che chở cho cô thế này, còn vì cô mà xé rách mặt với người đã quen biết lâu năm, bà…sao bà lại đối với cô tốt thế?

Yến Thanh Ti cũng đồng thời kinh ngạc tốc độ phản ứng nhanh nhẹn của Nhạc phu nhân, năng lực sáng tác nhanh nhẹn thật.

Thoáng cái trong lòng của yến Thanh Ti trào lên sự ấm áp, chậm rãi toả ra khắp nơi, cả người đều trở nên ấm áp.

Cô không biết câu vừa rồi của Nhạc phu nhân là thuận miệng hay thật lòng nhưng thật lòng cô muốn nói một câu cảm ơn, rất nhiều năm rồi cô chưa từng nghe có ai đó coi cô như ngươi một nhà.

Nhạc Thính Phong ngồi bên tay trái Yến Thanh Ti, vươn tay ôm lấy bả vai cô, trực tiếp bày ra tư thế chiếm hữu đây là người của tôi, cười nói: “Bác Hạ Lan này, mẹ tôi trước đến giờ không giấu giếm gì trong lòng cả, nghĩ gì thì nói thế, tâm địa lương thiện, không có ý xấu với ai cả, bác đừng để ý.”

Thực ra trong lòng nhạc Thính Phong đang nghĩ: Hôm nay mẹ đã cố gắng thế, còn mở bàn tay vàng*, câu trả lời tuyệt lắm, nhất định phải thưởng, tháng này tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho mẹ vậy.

*Bàn tay vàng: một cụm từ trong thể loại truyện tu tiên, ám chỉ việc nhân vật nhận được quá nhiều ưu đãi từ tác giả, ví dụ như không gian, dị năng đặc biệt. Ở đây ám chỉ hôm nay tác giả mở bàn tay vàng cho Nhạc ma ma khiến bà thông minh đột xuất.

Vẻ mặt của Nhạc phu nhân như thể không hiểu gì: “A…mẹ vừa mới nói sai cái gì à?”

Thính Phong lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ nói thật quá mà, lời thật khó tránh khỏi khó nghe một chút, nhưng mà mẹ với bác Hạ Lan là bạn bè lâu năm, mọi người đều hiểu nhau là người như thế nào, sẽ không chấp nhặt với mẹ đâu.”

Hai mẹ con kẻ tung người hứng như thể đang dựng rạp hát ấy, căn bản là không cần Yến Thanh Ti phải xen miệng vào.

Yến Thanh Ti liếm môi, đây là lần đầu tiên cô tham gia vào cái tiết mục cấu xé nhau kiểu này, cảm thấy bản thân mình không có đất dụng võ?

Nhạc Thính Phong không giải thích thì không sao, vừa giải thích cái thì mặt Chu Ninh đã đen sì, ý của Nhạc Thính Phong chính là mẹ anh ta nói đúng - cô rất xấu.

Nụ cười trên mặt Hạ Lan phu nhân sắp không giữ được nữa rồi, may mắn đúng lúc này có người bước vào phá vỡ cục diện bế tắc.

“Phương Niên, con đến rồi à, mau ngồi đi, tôi vốn nghĩ là để một mình Thính Phong ăn cơm với cả một đám phụ nữ chúng ta, sợ cu cậu không được tự nhiên nên gọi cả Phương Niên đến, vừa vặn hai đứa cũng thân nhau.”

Hạ Lan Phương Niên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Yến Thanh Ti, hơn nữa trên vai cô là cánh tay của Nhạc Thính Phong.

Cô ngồi giữa Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, khung cảnh này giống như ba người một nhà này như đập thẳng vào mắt anh khiến nó đau rát như bị lửa thiêu.

Nhạc phu nhân nhìn thấy Hạ Lan Phương Niên vẫn đứng bất động ở đó, trêu ghẹo nói: “Phương Niên đứng ngẩn ra đó làm gì thế? Không nhận ra Thính Phong sao, mau ngồi xuống đi, mọi người đã đến đủ rồi, mau gọi bọn họ mang thức ăn lên, chắc mọi người cũng đã đói bụng rồi.”

Yến Thanh Ti nhìn thấy Hạ Lan Phương Niên, biểu cảm trên mặt chẳng chút thay đổi, ngược lại cánh tay của Nhạc Thính Phong đặt trên vai Yến Thanh Ti khẽ siết cô một cái, Nhạc phu nhân liếc mắt với con trai mình, ánh mắt đó như muốn nói: thằng nhóc thối, tình địch đến rồi đấy tự mà tranh!

__

Yến thổ hào: Mẹ, đáng được khen thưởng, có phải dạo này mẹ uống thuốc bổ não đúng không?

Nhạc ma ma: Con trai thua kém, người làm mẹ đành phải ra trận thôi!

...