...
“Người mới như tôi làm gì có tư cách mà nghỉ ngơi, anh mà nghỉ tức là đã trao cơ hội cho kẻ khác đấy.”
“Có tôi, em còn sợ em không có cơ hội sao?”
“Khác chứ, vì tôi thích đóng phim, tôi thích công việc này, tôi muốn trở thành một diễn viên giỏi.”
Cô là người như vậy, đời này cô không thể làm được người tốt, nhưng cô nghĩ ít nhất cô vẫn có thể trở thành một diễn viên tốt.
Nhạc Thính Phong tuy hơi giận nhưng anh vẫn cười: “Tôi đúng thật là hết cách với em.”
Từ trước tới giờ đều là người khác hùa theo anh, làm theo ý thích của anh, duy chỉ có Yến Thanh Ti là bỏ ngoài tai mọi lời anh nói, hết lần này tới lần khác đều là anh phải thoả hiệp với cô, làm theo ý muốn của cô.
Yến Thanh Ti thật đúng là kiếp nạn mà anh không thể vượt qua! Anh cũng chẳng muốn vượt qua nó, anh muốn chìm đắm vào trong kiếp nạn ấy.
......
Lên xe, cả cơ thể Diệp Linh Chi không ngừng run rẩy, dù trong xe không bật điều hoà, nhưng bà ta vẫn cảm thấy lạnh buốt, hơi lạnh toát ra từ Diệp Thiều Quang khiến bà ta cảm thấy ngay đến cả lông tơ trên người cũng sắp đóng thành sương.
“Thiều... Thiều Quang, có thể giúp chị tra xem Minh Châu được đưa tới viện tâm thần nào không, chị muốn đi đón con bé về.” Hiện tại người Diệp Linh Chi lo lắng nhất chính là Yến Minh Châu.
Diệp Thiều Quang chuyên tâm lái xe: “Nó điên đến thế rồi, đưa tới bệnh viện tâm thần chữa trị thì cũng đúng chứ sao.”
Diệp Linh Chi lắc đầu lia lịa: “Không được, dù gì nó cũng là cháu gái em, sao có thể để con bé ở một nơi như thế được chứ.”
Gương mặt lạnh như sương của Diệp Thiều Quang càng trầm xuống: “Chị họ, tôi chỉ biết, nó là người nhà họ Yến.”
Đã là người nhà họ Yến thì sẽ chẳng có liên quan gì tới họ Diệp hết, nếu đã như vậy thì tại sao gã phải quan tâm chứ?
Diệp Linh Chi khóc lóc nói: “Thiều Quang, coi như chị cầu xin em, tốt... tốt xấu gì em cũng nể tình nó là cháu gái duy nhất của em, Minh Tu xảy ra chuyện rồi, giờ chị chỉ còn mỗi một đứa con này thôi.”
Diệp Thiều Quang không nói gì, như thể gã chẳng nghe thấy gì hết.
Diệp Linh Chi khóc ầm lên, bà ta biết Diệp Thiều Quang là kẻ máu lạnh nhất Diệp gia, gã đã nói không giúp thì nhất định sẽ không giúp.
Diệp Linh Chi khóc được một lúc, bà ta căm phẫn cắn răng, nói: “Thiều Quang, chuyện này chị không cầu xin em nữa, nhưng có một chuyện em nhất định phải giúp chị, chị biết em là người giỏi nhất cái nhà này, em giúp chị, em giúp chị giết chết con khốn kia, nó đúng là một con quỷ cái mà.”
Diệp Thiều Quang chậm rãi nói: “Mọi chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, 17 năm trước chị gieo nhân gì, thì giờ chị nhận quả nấy, nó cũng chỉ là một vòng tuần hoàn mà thôi.”
“Em cũng thấy cách nó hống hách, ức hiếp chị như thế nào rồi đấy, nó vốn không coi Diệp gia của chúng ta ra gì hết.”
Diệp Thiều Quang vẫn nói bâng quơ: “Trả thù thay cho mẹ đẻ của mình thì cũng chẳng có gì là sai cả, chị đấu không lại cô ta là do chị vô dụng, chuyện này tôi không quan tâm, nhà họ Diệp chỉ bảo vệ tính mạng của chị, những chuyện khác miễn hỏi nhiều.”
Diệp Linh Chi bỗng ré lên: “Nhưng chị là chị họ của em, Minh Châu là người nhà họ Yến, còn chị là người nhà của em cơ mà, vậy mà mọi người nhìn người ta ức hiếp chị như vậy sao, con khốn đó ức hiếp chị chính là không coi nhà họ Diệp ra gì hết.”
“Người nhà? Diệp gia còn có cái gọi là tình thân nữa hả?”
Chỉ một câu thôi cũng khiến Diệp Linh Chi không thốt nổi từ nào ra nữa.
Nhà họ Diệp có tình thân không? Không hề, trong lòng mỗi người họ Diệp đều có một linh hồn vặn vẹo trú ngụ.
Diệp Thiều Quang quăng cho Diệp Linh Chi một chiếc túi văn kiện.
“Yến Tùng Nam đã bị bắt rồi, lão tham ô 350 tỷ tiền vốn công ty, lão dùng 140 tỷ để hối lộ, 175 tỷ thua ở sòng bạc, còn 35 tỷ thì mang đi bao gái.”
Diệp Linh Chi mở ra xem, tay bà ra run lên cầm cập, mắt bà ta dường như sắp ứ ra máu đến nơi.
...