...
Quý Miên Miên buồn bực, sao Mộ Dung Miên lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cấm dục mà lại nhiệt tình với mình thế này chứ?
Lái xe mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng lỗ tai đã dựng đứng lên để ngóng động tĩnh ở sau lưng.
Về tới tiểu khu, anh ta mới nhắc nhở hai người: “Tới rồi.”
Quý Miên Miên vội vàng đẩy Mộ Dung Miên ra: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Mộ Dung Miên ngẩng đầu khỏi vai Quý Miên Miên, gương mặt trắng tái của anh giờ hơi hồng, giây phút kích tình làm hai mắt anh càng sâu hơn, khuôn mặt càng yêu nghiệt tới đáng sợ.
Quý Miên Miên nuốt vào một ngụm nước bọt: “Chúng ta xuống xe thôi.”
“Được…”
Quý Miên Miên run run đưa áo khoác cho anh.
Anh không nhúc nhích, chỉ giang hai tay ra, Quý Miên Miên cắn môi, giờ anh đã quen được cô hầu hạ rồi.
Quý Miên Miên mặc áo khoác cho anh, đang định kéo khóa lại thì anh đè tay cô, nói: “Không cần đâu.”
“Bên ngoài lạnh lắm, nên kéo khóa lên.”
Không ngờ, Mộ Dung Miên nói: “Không cần, dù sao lên rồi cũng sẽ cởi ra ngay thôi.”
Quý Miên Miên không nghĩ nhiều: “Cởi ra có mất thời gian lắm đâu, anh…”
Nói tới đây cô chợt hiểu ra ý tứ của Mộ Dung Miên, mặt vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn. “Vẫn… vẫn nên… kéo… kéo lên đi.”
Quý Miên Miên cúi đầu, cố gắng kéo lại khóa cẩn thận, sau đó lại mặc áo của mình vào, run run mãi mới cài được cúc cẩn thận.
Bỗng nhiên cô cảm thấy không thích ứng nổi, Mộ Dung Miên nói như thế làm cho lòng cô rối bời, căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Lái xe đã mang hành lý của hai người xuống, thấy cả hai xuống xe thì nói: “Có muốn tôi đưa lên cho hai người không?”
Mộ Dung Miên: “Không cần, anh về nhà đi.”
Lái xe cười nói đầy thâm ý: “Được, cũng không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy hai người nữa, nghỉ ngơi sớm đi…”
Quý Miên Miên sao không nghe ra ý của lái xe, đỏ mặt, cúi gằm xuống, nhanh chóng kéo hành lý đi vào sảnh, Mộ Dung Miên chậm rãi theo sau.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Quý Miên Miên đột nhiên rất khẩn trương, bởi vì Mộ Dung Miên bắt đầu kéo áo khoác xuống.
“Này… bây giờ anh đừng… đừng…”
Mộ Dung Miên thản nhiên liếc nhìn cô: “Như thế có thể tiết kiệm được một chút thời gian, dù sao trời cũng không còn sớm nữa.”
Mặc Quý Miên Miên càng nóng bỏng tợn.
“Xấu hổ?”
Bỗng nhiên nghe được hai chữ này, Quý Miên Miên ngẩng đầu thì thấy người vừa rồi còn đứng cách rất xa giờ đã sát lại gần bên.
Cô nghiêng người không nhìn Mộ Dung Miên, lại nghe tiếng anh cười nhẹ: “Ở trên xe, lúc em đòi hôn, lá gan cũng lớn lắm mà?”
Thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Quý Miên Miên lắp bắp, nói: “Đến… thang máy… đến rồi…”
Quý Miên Miên đỏ mặt chạy ra ngoài, cô có cảm giác Mộ Dung Miên đã thay đổi rồi, lúc ở phim trường thì bày ra bộ dáng cấm dục, lạnh lùng, hoàn toàn không giống bây giờ.
Nhưng Quý Miên Miên mới đi được hai bước thì va li đã bị níu lại. Cô xoay người thì thấy Mộ Dung Miên đang giữ lấy hành lí.
“Đến rồi… Vào… và nhà thôi…”
Mộ Dung Miên gật đầu: “Đúng thế, đến rồi, vậy… không nên lãng phí thời gian…”
...