...
Ánh mắt anh xanh như màu nước biển, thâm thúy và trong vắt, lúc anh nói chuyện rất dễ làm người ta trầm mê và tin vào lời anh nói.
Khóe miệng Yến Thanh Ti giật giật. Tình bạn giữa cô và Arthur rất đặc biệt, nếu không có anh ta, cô sẽ không thể nào sống sót được trong 3 năm ở nước M. Không ai biết cô quý trọng người bạn này thế nào, nhưng… nếu… nếu cả người bạn quan trọng nhất này cũng đứng ở phe đối lập với cô, vậy cô sẽ không biết phải đối mặt với anh thế nào?
Nhưng đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, dù có thể tin tưởng vào Arthur nữa hay không thì giờ cũng không thích hợp để lật mặt với nhau.
Arthur đột nhiên xuất hiện, đột nhiên tới mức cô cần có thêm thời gian để chuẩn bị.
Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: “Tin chứ…”
Nhưng nói tin tưởng xong cô lại rút tay ra khỏi tay Arthur.
Arthur nhìn bàn tay trống trơn của mình, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Bạn yêu, em… không tin anh đúng không?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không phải, ở trong nước không giống với nước ngoài, tôi lại là người đã kết hôn, cho nên… Chúng ta không thể giống như trước kia được, chồng tôi sẽ ghen mất.
Arthur nhíu mày: “Tại sao? Chúng ta là bạn tốt mà, sao chồng em có thể tùy tiện ghen với bạn bè của em như thế? Đây là cách bạn bè đối xử với nhau bình thường mà.”
Yến Thanh Ti cầm cốc chocolate nóng lên, cười nói: “Tình hình ở trong nước khác với nước ngoài, anh nhập gia thì nên tùy tục, anh xem… chồng tôi đang lườm anh đấy. Anh có tin nếu anh còn dám chạm vào tôi lần nữa, anh ấy sẽ tới đánh nhau với anh đấy.”
Nhạc Thính Phong đứng ở một bên nghe điện thoại nhưng ánh mắt vẫn liếc về bên này, lúc thấy Arthur hôn tay Yến Thanh Ti thì anh muốn bạo phát, thiếu chút nữa chạy lại đạp cho anh ta một cước.
May là Yến Thanh Ti nhanh chóng rút tay lại, hơn nữa lại giữ khoảng cách xa với Arthur, thế nên anh mới nhịn lại được.
Người đang nói chuyện với Nhạc Thính Phong là Tô Trảm. Anh ta nói đang hoài nghi Yến Minh Tu ở ngay khu phố trung tâm, tạm thời chốt phạm vi hoạt động rồi sẽ điều tra cụ thể.
Tô Trảm gọi cho Nhạc Thính Phong là muốn nhờ anh giúp anh ta một chuyện. Anh ta muốn tới bệnh viện gặp một người, anh ta cảm thấy người này biết chỗ ở của Yến Minh Tu, cho dù không biết thì cũng có thể khiai thác được chút tin tức gì đó.
Nhạc Thính Phong đồng ý, chỉ cần có thể tóm được Yến Minh Tu thì muốn bảo anh giúp gì cũng được.
Cuối cùng, Nhạc Thính Phong trừng mắt với Arthur một cái rồi nói: “Giúp tôi điều tra một người…”
“Nói đi, ai?”
Ngắt điện thoại, Nhạc Thính Phong quay về chỗ ngồi bên cạnh Yến Thanh Ti, ôm lấy bả vai cô.
“Nói chuyện xong rồi sao?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ, xong rồi.”
Arthur liếc nhìn Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti, tư thế kia, ý tứ đánh dấu lãnh thổ kia như đang tuyên bố chủ quyền của mình vậy.
Lúc nói chuyện với anh, mặc dù cô cười nhưng trong mắt lại đầy vẻ đề phòng và nghi ngờ.
Nhạc Thính Phong nói với Arthur: “Đầu tiên cảm ơn anh đã giúp đỡ bảo bối nhà tôi lúc cô ấy ở nước ngoài. Hôm nay anh tới nước chúng tôi chơi, để biểu đạt lòng biết ơn của chủ nhà, giờ cũng đã tới bữa trưa rồi, không bằng để tôi mời anh, sau đó nếu anh không có việc gì thì tôi sẽ cho người đưa anh đi tham quan Lạc Thành. Ở đây có nhiều địa điểm tham quan cũng không tệ.”
Arthur cười cười: “Được, vậy làm phiền Nhạc tiên sinh rồi.”
Lúc anh cười nhìn rất khảng khái, gương mặt trắng nõn không có chút biểu cảm lo lắng nào.
...