Chương 287: Cái này không phải là yêu, thì cái gì mới coi là yêu?


...

Yến Thanh Ti thở nhẹ ra một hơi, môi của cô có chút nóng, dường như mang theo cả hơi nóng ở bên ngoài, khiến cho Nhạc Thính Phong trong thoáng chốc cảm thấy đầu óc cũng choáng váng như thể bị lây cơn cảm nắng của cô.

Nhạc Thính Phong dán lấy môi Yến Thanh Ti, hỏi: “Đổi ngày khác, tăng gấp bội nhé?”

Yến Thanh Ti nhướng mày, ngón tay cô từ sau lưng anh chuyển lên vai: “Anh có năng lực, thì thêm bao nhiêu lần cũng được.”

Nhạc Thính Phong… cứ cảm giác như lại vừa bị cô trêu trọc, nhếch nhếch mép đang định nói câu gì đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tiểu Từ đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy tư thế của hai người rất mập mờ, hai người ôm nhau, ôm dán môi, khuôn mặt của Tiểu Từ ngay lập tức đỏ bừng lên: “Em…em…chắc không tiện ở đây nhỉ, em…đi trước đây.”

Tiểu Từ đặt túi đồ trong tay xuống, vội vã chạy ra ngoài. “Cái này…cái này là thuốc bác sĩ kê, chị, chốc nữa…chị nhớ uống đấy.”

Nhạc Thính Phong nhìn thấy số thuốc đó, trong não anh lại vang lên những gì bác sĩ nói, dục vọng bị Yến Thanh Ti khơi lên nhanh chóng nguội đi, anh lạnh nhạt nói: “Anh thì được nhưng anh sợ em không chịu nổi.”

“Tôi á?” Yến Thanh Ti nhướng mày, ngữ điệu của Nhạc Thính Phong sao tự nhiên lại thay đổi thế?

Ngón tay của Yến Thanh Ti lướt qua đôi môi của Nhạc Thính Phong: “Năng lực của tôi, anh còn không biết sao?”

Nhạc Thính Phong đẩy tay cô ra: “Năng lực của em, ha ha…em đương nhiên là có năng lực rồi, nửa đêm ngủ không cần chăn, ai bảo em tối qua quăng chăn cho tôi?”

Bác sĩ nói Yến Thanh Ti ngất không đơn thuần chỉ là vì trúng nắng, tối hôm qua cô còn bị lạnh nữa, giờ đang lên cơn sốt.

“Không phải là vì tôi nhìn thấy anh nằm trên đất, sợ anh bị lạnh à.”

Nhạc Thính Phong tức tối, hơi thở nặng nề: “Tôi là đàn ông, ngủ trên đất một hôm thì có làm sao?”

Yến Thanh Ti cau mày: “Tôi quen rồi hơn nữa cũng đâu có làm sao đâu? Tôi có thấy sức khoẻ tôi có vấn đề gì đâu?”

Nhạc Thính Phong đột nhiên muốn bóp cổ Yến Thanh Ti, lắc thật mạnh mấy cái xem xem có thể lắc được ra cái gì từ trong não cô không, người phụ nữ này chưa bao giờ biết quý trọng thân thể của mình.

Nhạc thính phong cười lạnh: “Không sao cả? Em có biết rằng em đang sốt không, em có biết là em thiếu hụt dinh dưỡng, mệt mỏi quá sức không, em đang tiêu hao sức khoẻ của bản thân mình không, Yến Thanh Ti em thực sự cho rằng bản thân mình là kim cương bất hoại đấy à? Em là một phụ nữ chứ không phải là một cỗ máy.”

Yến Thanh Ti bị anh quát cho một hồi ngồi ngây ra, một lúc sau mới phản ứng lại được, cười nói: “Đương nhiên là biết rồi, nếu không tôi cũng đâu dám quyến rũ anh, tức giận thế làm gì, đang quan tâm tôi đấy à.”

Nhạc Thính Phong đẩy Yến Thanh Ti ra: “Bây giờ tôi không muốn hôn em cũng không muốn chạm vào em, tốt nhất em nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tôi.”

Yến Thanh Ti không biết sao Nhạc Thính Phong lại đột nhiên nổi giận, nhưng … anh đang quan tâm đến thân thể của cô đúng không?

Yến Thanh Ti thử thăm dò nói: “Buổi chiều tôi còn có cảnh quay, truyền dịch xong rồi về phim trường.”

Nhạc Thính Phong tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Yến Thanh Ti, “Diễn, diễn, diễn, trong đầu em chỉ biết có diễn thôi à, còn có thể có cái gì khác không? Chiều nay mà em dám đến phim trường thì tôi sẽ khiến em từ nay về sau không nhận được bất kì bộ phim nào nữa.”

Yến Thanh Ti chớp chớp mắt: “Ngoài đóng phim ra tôi còn nghĩ đến báo thù nữa nha!”

Nhạc Thính Phong chỉ vào cô: “Em…”

Anh cảm thấy mình thật không thể nói chuyện tiếp với Yến Thanh Ti được nữa, nếu không sẽ không kiềm chế được mà bóp chết cô mất.

Nhạc Thính Phong hất tay cô ra, đạp cửa ra ngoài.

Yến Thanh Ti ngây người nằm trên giường, một lúc sau không kìm được mà cười ra tiếng.

Có ai từng thấy Nhạc Thính Phong quan tâm đến một người như thế này chưa?”

Nếu như đây không phải là yêu thì cái gì mới được coi là yêu?

Cuối cùng thì cô cũng tóm chặt được người đàn ông này trong tay rồi phải không?

...