Chương 1884: Nó chính là con trai của cô phải không?


...

Mộ Dung phu nhân mắng: "Cô... Cô nói bậy, con gái của cô mới là con hoang, nó là con tôi, anh chính là Mộ Dung Miên..."

Phu nhân Jones liếc một cái nhìn Mộ Dung Miên vẫn đang dửng dưng, cười lạnh: "A... Thật cho rằng tôi là con ngốc sao? Nếu nó là Mộ Dung Miên, vậy một năm trước, cô lén lút vùi vào phần mộ tổ tiên Mộ Dung gia thứ gì, là một con chó hoang sao?"

Vừa nói, bà ta vừa đứng lên, từ một cái thùng giấy con lấy ra một hũ đồ vật, đặt cạch một cái xuống bàn: "Nhìn xem đây là cái gì, tôi đã cho người ta đào lên, cô tới đây nói cho tôi một chút, đồ vật trong bình nhỏ này là cái gì?"

Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy lập tức liền ngơ ngác.

Đó là một hũ tro cốt, hũ tro cốt bằng gốm sứ màu trắng kia do bà đích thân mua, tro cốt trong đó là đích thân bà đổ vào, đó là nhi tử của bà, là Randy của bà.

Mộ Dung phu nhân giãy dụa trong hòm kính, chân bà đạp vào vách tường kính cứng rắn, con mắt đỏ ngầu, gương mặt tràn đầy lửa giận, cổ họng muốn phát ra sự phẫn nộ đang bị đè nén nhưng cuối cùng bà lại cắn răng không lên tiếng.

Phu nhân Jones mở nắp hũ tro cốt ra, bốc một nắm tro cốt bên trong lên, quả nhiên, động tác này của bà ta là đã khiến Mộ Dung phu nhân càng thêm tức giận. Thật ra Mộ Dung phu nhân đã không còn sức nữa rồi, nhưng bà vẫn ra sức đạp vào khung tròn của hòm kính, ra sức thoát khỏi sợi dây buộc ở tay, sợi dây cọ rách da thịt cũng không có cảm giác.

Phu nhân Jones cười lớn, bà ta nhìn thấy mặt mũi méo mó vì tức giận của Mộ Dung phu nhân thì cười khoái ý một cách bệnh hoạn, bà ta nói: "Ơ, làm sao lại nổi giận? Không phải nói con của cô không chết sao? Vậy cô tức giận như vậy làm cái gì, hay là... cô biết thứ trong này là gì?"

Răng Mộ Dung phu nhân đã cắn rách cả môi, ánh mắt của bà đỏ tựa hồ muốn nhỏ ra máu, bà gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình kia, thanh âm nghẹn trong cổ họng giống như là con mồi vùng vẫy giãy chết, cuối cùng phát ra tiếng rên rỉ.

Mộ Dung Miên nghe, nhìn hết thảy, tay để ở trong túi áo chậm rãi siết chặt, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc.

Vẻ lạnh lùng của anh, tại nơi âm u ẩm ướt dưới tầng hầm này càng lộ ra sự đáng sợ.

Ánh sáng mờ nhạt rơi trên người anh, cả người anh tựa như một thân cây đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, tựa như dù đối phương có làm cái gì cũng đều không thể quấy nhiễu rung chuyển anh.

Phu nhân Jones cười ha hả, bà ta đột nhiên nắm một chút tro cốt bên trong lên, dùng sức vung ra.

Tro cốt tựa như phấn vụn tản ra, hóa thành hạt bụi phiêu tán trên không trung một hồi, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Mộ Dung phu nhân cũng không nhịn được nữa phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế: "Tiện nhân, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày..."

Phu nhân Jones càng cười điên cuồng: "Có phải cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại gặp phải cảnh sa sút đến mức này? Cô tức giận ư, cô cứ mặc sức thét chói tai đi, nhưng dù thế nào thì cô vẫn cứ phải nằm trong đống rắn rết đó. Cô muốn cứu tro cốt con của trai mình ư, cô muốn giết tôi ư, vậy thì trước tiên cô phải sống sót đã, cái này thì cô phải cầu cứu đứa con hoang kia đi, van xin nó giúp đỡ cô đi."

Phu nhân Jones biết lúc này sẽ rất khó để Mộ Dung Miên ra tay, người đàn ông này, lòng dạ ác độc quả thực không tầm thường.

Hơn nữa, bà ta căn bản không thể biết được trong lòng anh đang suy nghĩ gì, cho nên chỉ có thể ra tay từ phía Mộ Dung phu nhân.

Hiển nhiên, hiệu quả không tệ, bà sai người ta đào hũ tro cốt không được dựng bia từ chỗ phần mộ tổ tiên của Mộ Dung gia mà Mộ Dung phu nhân đã len lén vùi vào, chứa đựng trong này chính là tro cốt của Mộ Dung Miên chân chính.

...