...
"Cô cũng biết đấy, trên người chị ấy vốn đã có nhiều tin đồn thất thiệt, nếu lại làm ầm chuyện này lên thì không tốt, có người sẽ lại bới móc chuyện ra.”
“Nói rất đúng, nói rất đúng, ngôi sao quan trọng nhất chính là thanh danh.”
Quý Miên Miên hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Tôi nói cho cô nghe, bọn tôi nghe ý tứ của lũ bắt cóc này thì bọn chúng muốn đánh quả lớn, ngoại trừ chị Thanh Ti ra bọn chúng còn bắt những người khác nữa. Chút nữa phải nói với đạo diễn Tống, Tần Ảnh Đế một câu, bảo họ cẩn thận.”
“Không phải chứ… Càn rỡ vậy sao… Chậc chậc…”
Quý Miên Miên nhìn bốn phía, nói: “Cô xem, hôm nay không chỉ có chị Thanh Ti vắng mặt mà Tằng tiểu thư cũng không tới, không biết có phải xảy ra chuyện hay không nữa. Thực làm người ta lo lắng.”
Ánh mắt người nọ sáng lên: “Cô không nói thì tôi không để ý đấy. Hôm nay có vai diễn của Tằng tiểu thư, đạo diễn sắp phát điên rồi, đến giờ còn chưa thấy người đâu… Cô nói… liệu có phải…”
Quý Miên Miên vội vàng xua tay: “Tôi nói bừa, nói bừa thôi… Chắc là không… sao đâu…”
“Đừng, nhỡ đâu xảy ra chuyện rồi thì sao, để tôi gọi mọi người tới đó một chuyến.”
Quý Miên Miên giữ chặt cô ta: “Đừng đi, nhỡ đâu…”
“Chính là vì lo lắng nhỡ đâu đó, mau đi xem đi thôi.”
Nói xong liền dẫn theo vài người rảnh rỗi không có việc gì làm đi tới nơi Tằng Khả Nhân thuê trọ.
Quý Miên Miên làm mặt quỷ với Diệp Thiều Quang.
Đi vào cửa lớn, cô nhìn thời gian một chút, hiện giờ là 10 giờ, mọi người đi vào, trong viện rất im lặng, hình như không có ai.
Nhưng trước cửa lại gặp một người quen, Diệp Thiều Quang nửa cười nửa không hỏi: “Tần phu nhân… bà… sao lại ở đây?”
Quý Miên Miên thần nghĩ đến đúng lúc lắm, hỏi: “Bà cũng tới tìm Tằng tiểu thư à?”
Tần phu nhân vừa thấy nhiều người như thế thì trong lòng không khỏi lo lắng: “Khụ… là tôi, a, sao các người… tới làm gì thế?”
Người trong đoàn làm phim nói: “Chúng tôi lo lắng cho Tằng tiểu thư, sợ cô ấy gặp chuyện gì không hay…”
Tần phu nhân hoảng hốt: “Chuyện đó… Chuyện đó, chắc không phải là gặp chuyện không may gì đâu.”
“Tần phu nhân không biết đấy thôi, có bọn cướp thiếu chút nữa… khụ khụ… chúng tôi lo lắng tới xem. Đúng rồi, Tần Ảnh Đế không sao chứ?”
Tần phu nhân sợ hãi kêu lên: “Cái gì, bọn cướp? Gõ cửa, mau gõ cửa…”
Diệp Thiều Quang cười châm chọc, xem ra Tần phu nhân này biết tối qua Tằng Khả Nhân bỏ thuốc con mình. Bà ta không hề bảo vệ con, người mẹ này… thật sự là quá đủ rồi…
Có người trong đoàn làm phim gõ cửa nhưng không air a mở, cuối cùng hai người trong đoàn trèo tường tiến vào, thấy có trong viện đã chết liền vội vàng mở cổng, nói: “Nhanh vào đi, tôi cảm thấy đúng là gặp chuyện rồi. Mau nhìn đi, chó còn bị bắn chết.”
Quý Miên Miên nói: “A, mau vào xem, xem bọn họ có trong phòng hay không? Đừng có xảy ra chuyện gì đấy.”
Tần phu nhân là người vọt vào đầu tiên.
Quý Miên Miên nói một câu: “Tần phu nhân đúng là rất quan tâm tới Tằng tiểu thư.”
Chỉ thấy Tần phu nhân tiến vào một căn phòng, sau đó từ trong truyền ra tiếng khóc của bà ta: “Cảnh Chi, Cảnh Chi… con có sao không, Cảnh Chi…”
Mọi người mau chóng chạy qua, thấy Tần Cảnh Chi nằm trên giường, trên người mặc quần áo chỉnh tề, vẫn đang ngủ say.
Anh ta bị Tần phu nhân lay tỉnh, mơ màng mở mắt ra, thấy Tần phu nhân thì kinh ngạc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Quý Miên Miên hỏi: “Tần Ảnh Đế, anh… sao lại ở đây? Tằng tiểu thư đâu?”
...