Chương 906: Cô ấy mà chết thì ông cũng đừng hòng sống


...

Nhưng những người này biết rằng trong khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn chưa ngoi lên, chắc chắn là đã chìm xuống rất sâu, họ trực tiếp lặn xuống thật sâu để tìm kiếm.

Quý Miên Miên và Tiểu Từ nhìn thấy rồi liền lập tức lao đến đó.

Người kia kéo Yến Thanh Ti lên bờ, đặt cô ấy lên mặt đất. Quý Miên Miên khóc hu hu nói: “Chị ơi, chị tỉnh lại đi, chị, chị tỉnh lại đi mà…”

Tiểu Từ nhìn thấy môi của Yến Thanh Ti thâm tím, sợ đến mức chân tay lạnh cóng, vội vàng lay cô: “Chị Thanh Ti, chị tỉnh lại đi…”

Người cứu Yến Thanh Ti lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của cô liền nói với những người đi cùng: “Chính là cô ấy.”

Anh ta hỏi: “Có bác sĩ ở đây không?”

“Có, có, có…” đạo diễn vội vã gọi bác sĩ của đoàn làm phim đến.

Bác sĩ kiểm tra hô hấp của Yến Thanh Ti xong giật mình sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất: “Xong rồi… ngừng thở mất rồi.”

Người vừa cứu Yến Thanh Ti lên lạnh lùng nói: “Thực hiện xoa bóp tim ngoài lồng ngực ngay cho cô ấy. Nếu như cô ấy chết, các người… đừng một ai nghĩ có thể thoát được quan hệ.”

Quý Miên Miên khóc đến nỗi mắt sưng húp: “Ông mau mau thực hiện sơ cứu cho chị ấy đi, tôi đã gọi cấp cứu rồi, xe cấp cứu sẽ đến đây nhanh thôi. Ông mau lên đi…”

Trong lúc mọi người hoảng loạn, Quý Miên Miên vừa hô vừa gọi xe cấp cứu.

Bác sĩ vội vàng gật đầu: “Tôi xoa bóp tim ngoài lồng ngực, còn cô... làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy…”

Quý Miên Miên vội vã dậm chân: “Tôi biết rồi, ông mau làm đi, đừng có lề mề nữa.”

Bác sĩ vội vội vàng vàng làm ấn tim ngoài lồng ngực cho Yến Thanh Ti, còn Quý Miên Miên thì quỳ trên mặt đất, bóp mũi Yến Thanh Ti và làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Mười mấy phút sau, tay của bác sĩ của đã mỏi nhừ, lồng ngực của Yến Thanh Ti vẫn không có động tĩnh gì, quần áo trên người ông ta đã ướt đẫm nước mưa. Ông ta lắc đầu: “Không được, không được…”

Ngay lập tức, ông ta cảm sau gáy dường như có cái gì đó vừa cứng vừa lạnh đang dí sát vào, một giọng nói vang lên: “Ông cứ nói thêm một câu “không được” nữa thử xem, không cứu được cô ấy, hôm nay ông cũng nằm lại đây luôn đi.”

Vị bác sĩ đó sợ đến mức run lẩy bẩy. Mặc dù không nhìn thấy nhưng ông ta biết thứ đang dí sau gáy ông ta là súng, là súng đó.

Bác sĩ không dám nói thêm một câu nào nữa, cánh tay cũng còn không tê mỏi, cả người dường như có sức lực vô tận, trong đầu chỉ quanh quẩn một giọng nói, nhất định phải cứu sống cô gái này, cô ấy phải sống, phải tỉnh lại, nếu không ông sẽ phải đi theo cô ấy luôn.

Mọi người đứng xung quang vốn dĩ đang nôn nóng, vừa nhìn thấy tình cảnh này liền sợ đến mức không dám ho he câu nào, tự giác lùi về phía sau, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.

Đạo diễn còn đang định nói mấy câu, nhưng vừa thấy tình huống như thế này thì vội vàng ngậm chặt miệng. Những người đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải là xã hội đen, mà… giống người của chính phủ hơn, thậm chí có thể còn là người của quân đội.

Dù là loại người nào thì đoàn làm phim của ông cũng không dây vào nổi.

Trước đây Quý Miên Miên có tham gia vào hoạt động đoàn đội của trường, cũng học qua sơ cứu, lúc này trong đầu cô không ngừng cầu nguyện, xin hãy để nữ thần của con sống lại, xin người hãy để nữ thần của con tỉnh lại!

Chắc là sau khi bị uy hiếp, bác sĩ càng cố gắng hơn, chỉ mấy phút sau, mạch của Yến Thanh Ti bắt đầu yếu ớt đập lại.

Bác sĩ và Quý Miên Miên đều vui mừng đến phát khóc, một người thì vui vì cái mạng nhỏ của mình đã được bảo vệ, một người thì vui vì cuối cùng nữ thần của mình cũng đã có hi vọng.

Hai người càng cố gắng.

Mười mấy phút qua đi, Yến Thanh Ti nôn ra một ngụm nước, nhịp tim và mạch đập cũng dần dần hồi phục. Nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu rú vang, Quý Miên Miên mệt đứt hơi, ngã ngồi trên mặt đất, mắt cô nàng đỏ bừng, lại hu hu hu khóc lên. Lần này thật quá là nguy hiểm, nữ thần suýt chút nữa thì mất mạng rồi!

...