...
Ông cho rằng người ra tay là Hạ An Lan nên thậm chí còn không thèm hỏi bà ta lí do tại sao bị đánh, tựa như không hề có chuyện gì cả.
Chẳng qua, Hạ Như Sương đi được hai bước đã ngừng lại, bà ta nhìn thấy Yến Thanh Ti đang đứng cách đó không xa cười mà như không cười nhìn bà ta.
Hạ Như Sương cau mày, đang muốn mở miệng nói thì Yến Thanh Ti đột nhiên đi tới, mắt cô nhìn thẳng, ngay lúc đi qua cô huých mạnh lên bả vai của Du phu nhân một cái.
Sức Yến Thanh Ti rất mạnh, Hạ Như Sương lúc trước vốn bị đau vai, ngày hôm qua lại bị Yến Thanh Ti hành hạ qua nên càng đau, một cái đụng này khiến bà ta đau đến kêu thảm một tiếng, đứng không vững ngã ngồi xuống đất.
Yến Thanh Ti ngạc nhiên: "Xin lỗi nha Du phu nhân, sao bà đi bộ lại cúi đầu, nhỡ không nhìn thấy có người đi tới thì sao?"
Hạ Như Sương bị đau, sắc mặt càng khó coi: "Cô... loại thủ đoạn vụng về thế này, Yến Thanh Ti, nhâm phẩm của cô có thể kém hơn được sao?"
Yến Thanh Ti giơ tay: "Nhân phẩm? Đó là cái quỷ gì vậy? Bà quan tâm thủ đoạn của tôi có vụng về hay không làm gì, có tác dụng là được. Dù sao bây giờ chịu đau chính là bà!"
Yến Thanh Ti nhìn thấy Hạ lão gia đi tới liền đem Du phu nhân kéo lên, kết quả bà ta lại nói: "Không cần cô giả bộ làm người tốt."
Yến Thanh Ti cười lạnh một cái, đang chờ chính là những câu này của bà đây: "Nếu không cần tôi đỡ, vậy tôi cũng chẳng cần làm người tốt làm gì."
Nói xong Yến Thanh Ti thả tay ra, Hạ Như Sương không có chỗ dựa lại ngã xuống.
Hạ Như Sương kêu thảm một tiếng, Hạ lão gia tới nhanh hơn, hỏi: "Chuyện gì vậy? Thanh Ti, con vừa mới làm gì vậy?"
Yến Thanh Ti vô tội nói: "Du phu nhân bị ngã, con tốt bụng muốn đỡ dậy thì bác ấy lại bảo con không cần giả bộ người tốt, vậy con thả tay ra thôi."
"Cô..."
Hạ Như Sương đau đến nhe răng, một lần nữa bà ta lại thấy được thủ đoạn hèn hạ, vô liêm sỉ, nói láo không chớp mắt của Yến Thanh Ti.
Hạ lão gia nhìn Yến Thanh Ti một cái rồi lại nhìn Hạ Như Sương, ông lắc đầu than thở: "Cùng là người một nhà cả. Thanh Ti, Như Sương là trưởng bối của con, con phải tôn trọng bác ấy một chút."
Yến Thanh Ti khôn khéo gật đầu: "Vâng, con biết rồi ạ!"
"Như Sương, con cũng bao dung với Thanh Ti một chút."
Yến Thanh Ti lén cười: "Đúng vậy, Du phu nhân, dù sao cháu... cháu cũng là một đứa trẻ, tuổi còn nhỏ hơn cả con của bà."
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “đứa trẻ” vô cùng rõ ràng.
Du phu nhân cắn răng, nuốt xuống, gật đầu nói: "Bác không so đo với cháu."
"Vậy thì... cám ơn." Yến Thanh Ti phất tay một cái, đi lên tầng.
Cô đi ngang qua A Tương ngoắc tay với cô ta một cái.
A Tương theo Yến Thanh Ti lên tầng.
Yến Thanh Ti viết một danh sách đưa cho A Tương: "Đi ra ngoài mua giúp tôi chút đồ, tối nay cần dùng."
"Vâng, tiểu thư."
...
Đến bữa tối, Hạ An Lan do có nhiều công chuyện quá nên chưa về. Lúc ăn cơm, Yến Thanh Ti ngồi bên cạnh Hạ lão thái nhìn Hạ Như Sương ăn cơm, tay bà ta run lẩy bẩy khiến cô không cẩn thận ăn nhiều thêm một bát cơm.
Ăn xong, Du Hí là người đầu tiên trốn vào trong phòng, Du phu nhân cũng không ngồi ngây thêm nữa mà rời đi cùng với Du Hí.
Yến Thanh Ti cùng Hạ lão thái ngồi dưới tầng xem Tiêu Phòng Điện. Xem xong hai tập phim, cụ thỏa mãn mà về phòng.
Tiêu Phòng Điện đã chiếu hơn mười mấy tập, tỷ suất người xem càng nâng cao, độ hot trên mạng đã vượt quá mức Thanh Ti có thể tưởng tượng, nhất là người xem lại chú ý tới nhân vật phản diện của cô còn hơn cả nữ chính.
Chị Mạch nhiều lần gọi điện nói, gần đây không ít show gửi lời mời cô tham gia, nhưng đáng tiếc cô vẫn luôn ở Hạ gia, không có cách nào báo cho cô được. Chị Mạch ai oán nói nếu như lợi dụng chuyện này mà tiến hành tuyên truyền thì hiệu quả càng tốt hơn.
...