...
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừ.”
Lãnh Nhiên vội vàng nói: “Đừng, đừng… Không thì để tôi làm đi, cô nấu cơm sợ là sẽ làm nhà tôi nổ tung mất.”
Với cảnh tượng Quý Miên Miên ngày trước, Lãnh Nhiên vẫn còn nhớ như in, cậu thật sự không dám để Quý Miên Miên nấu cơm ở nhà mình, chỉ thấy thảm cảnh tương lai cực kỳ đáng sợ.
Quý Miên Miên nhăn mũi lại: “Không cần, tôi tự làm. Tôi muốn tự tay nấu cơm cho anh ấy, đã hơn một năm rồi, cho dù tôi là lợn thì cũng phải học được nấu ăn ít nhiều rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không phá bếp nhà anh đâu.”
Lãnh Nhiên chua xót trong lòng, thì ra cô muốn nấu cơm cho người kia ăn.
Cậu thở dài một tiếng, Quý Miên Miên từ trước tới giờ chưa từng đối xử tốt với cậu như thế.
“Được rồi, tôi rửa rau giúp cô, tôi muốn xem xem cô nấu ăn thành cái dạng gì?”
Quý Miên Miên cầm lấy sữa nóng đổ ra cốc, đưa cho Lãnh Nhiên một cốc, sau đó bưng cốc còn lại tới phòng Mộ Dung Miên.
Lãnh Nhiên nhìn sữa nóng trong tay, bỏ đi, bỏ đi… Được uống sữa cũng là tốt rồi, ít ra cô cũng coi cậu như bạn bè.
Quý Miên Miên không gõ cửa mà cứ thế đi vào, đặt sữa xuống bàn, tay sờ lên trán anh, thấy trán còn hơi nóng nhưng đã khá hơn rất nhiều, cô nói: “Anh uống sữa trước đi, em đi nấu cơm.”
Mộ Dung Miên: “Em…”
Quý Miên Miên cười nói: “Hiện tại em có thể làm mấy món đơn giản, mùi vị không ngon lắm nhưng… cũng có thể ăn tạm, chờ em làm xong rồi anh hãy nếm thử nhé!”
Cô kéo chăn đắp cho anh: “Anh nghỉ ngơi đi, nấu cơm xong em sẽ gọi.”
Cô đang muốn đi, cổ tay lại bị người ta giữ lấy.
Quý Miên Miên cúi đầu nhìn anh, anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Cô cười với anh, ánh mắt híp lại, nụ cười xán lạn: “Giờ em có thể chăm sóc cho anh rồi, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”
Rồi Quý Miên Miên ra ngoài, mang tạp dề vào, xắn tay áo đi vào bếp.
Lãnh Nhiên rửa rau rồi bóc tôm: “Cô có chắc là không cần tôi giúp gì chứ?”
“Không cần.”
Cô lấy cá đã làm sạch ra, rửa hai lần: “Tôi mua một con cá quả để nấu canh. Bác gái bán cá nói rằng cá quả rất tốt cho người ốm…”
“Cô… còn biết nấu canh cá?”
Quý Miên Miên do dự một chút: “Bác gái bán cá bảo canh cá rất bổ, tôi nghĩ… chắc sẽ nấu được thôi.”
Bác gái bán cá nói canh cá rất bổ, chỉ cần bỏ vào nấu, không đòi hỏi nhiều gia vị cho lắm.
Lãnh Nhiên nhìn cô, tự nhiên có cảm giác nguy hiểm…
Nhưng cuối cùng cậu nhận ra mình đã coi thường Quý Miên Miên mất rồi, cô không chỉ làm sạch cá chuối, sau đó lấy dấm mà cậu mua nhưng chưa dùng bao giờ ra rửa thêm một lần, cuối cùng cho hành, gừng, tỏi vào ướp cùng cá.
Sau khi cho cá vào nồi nấu, cô lại bắt đầu xào rau.
Lí Nam Kha nói, Mộ Dung Miên cần ăn nhiều đồ ăn lạt có dinh dưỡng, Quý Miên Miên liền xào rau xanh, canh củ từ mộc nhĩ, tôm nõn xào trứng gà, mấy món này rất đơn giản, không cần phức tạp như thế.
Lãnh Nhiên vẻ mặt khiếp sợ: “Thật không ngờ cô biết làm nhiều món thế.”
Hơn nữa thoạt nhìn cũng không tệ lắm, trứng gà vừa chín tới, củ từ tuy rằng bổ không đều nhưng mùi vị cũng rất được.
Lãnh Nhiên nhớ lại lần trước Quý Miên Miên làm cháy bếp, giờ đã thay đổi tới mức làm người ta không tin nổi.
Cô không phải là người có thiên phú nấu ăn, phải nấu hỏng bao nhiêu bữa mới có thể nấu được thế này đây?
Cậu lắc lắc đầu, không dám tin.
Trong lúc lơ đãng lại thấy Mộ Dung Miên đứng ở cửa phòng bếp, cậu không biết anh ta đã đứng ở đó bao lâu, ánh mắt cực kỳ chuyên chú ngắm nhìn Quý Miên Miên.
...