...
Nhìn Yến Thanh Ti rời đi, Du Dực thở dài một tiếng, ông chỉ hy vọng Yến Thanh Ti đừng làm chuyện gì điên rồ.
Nhưng nếu con bé đã nói như vậy, chắc sẽ không đâu.
Huống chi, còn có Hạ An Lan, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ông biết, Thanh Ti là đứa nhỏ trọng tình cảm, người như thế thường không bao giờ chấp nhận được chuyện người khác vì mình mà hy sinh.
Chính vì cô như thế nên Du Dực mới càng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô khiến cho ông cảm thấy mọi chuyện mình làm đều đáng giá.
Nhạc Thính Phong sốt ruột chờ ở bên ngoài, thấy Yến Thanh Ti đi ra liền nhanh chạy tới đón: “Thanh Ti…”
Anh thấy nước mắt trên mặt cô còn chưa kịp khô, vành mắt sưng đỏ, bên má trái còn hằn nguyên dấu một bàn tay thì sắc mặt liền thay đổi: “Em làm sao thế? Thanh Ti, ai đánh em?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Em không sao… Về thôi!”
Một cái tát kia của Du Dực chỉ hơi đau một chút, căn bản không có chút khí lực nào, so với cái tát cô dùng để đánh người khác thì yếu hơn nhiều lắm.
Quan trọng là cái tát kia của ông đã làm cô tỉnh táo lại.
Cô muốn cứu Du Dực nhưng không phải là đi tự thú, không được đem mình kéo vào chuyện này.
Nếu vì tiện nhân Hạ Như Sương kia mà phải làm thế thì thật không đáng.
Du Dực đã thay cô làm đẩy sự việc tới tình trạng này, nếu cô vẫn cố chấp không buông thì chẳng phải giẫm lên tâm ý của ông, làm cho mọi công sức của ông đều uổng phí hết hay sao?
Nếu cô tự thú mà có thể giúp Du Dực ra ngoài, vậy thì Du Dực cũng sẽ giống cô, không bao giờ tha thứ cho bản thân mình được.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, trong lòng Yến Thanh Ti càng thêm sáng sủa, có lẽ sẽ có biện pháp, chắc chắn là có.
Nhạc Thính Phong giữ chặt Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, em thật sự không sao đấy chứ?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Em không sao, không đau đâu.”
Nhạc Thính Phong nhìn dấu bàn tay trên mặt cô, đau lòng không thôi, nhìn cô khác anh lại càng đau lòng, nhưng cô quá quật cường rồi.
Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào.
Trên đường về, anh nhìn sắc mặt Yến Thanh Ti đã đỡ hơn một chút, có lẽ đã bình tĩnh lại, bèn hỏi: “Anh biết em muốn cứu Du Dực, nhưng chuyện này sợ là khó đấy.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Em biết, nhưng… biện pháp là do con người nghĩ ra, sẽ có thôi…”
“Em đừng nghĩ ra biện pháp gì ngu xuẩn đấy nhé!”
Yến Thanh Ti nở nụ cười: “Em mà thế sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng thế đấy.”
Anh quá hiểu Yến Thanh Ti rồi. Trước đó, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, anh thật sự rất lo lắng, lo rằng cô sẽ không quan tâm tới hậu quả mà chạy tới cục cảnh sát nói rằng người là do mình giết.
Yến Thanh Ti cười nói: “Xin lỗi. Để anh phải lo lắng rồi.”
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt mặt cô: “Sao lại xin lỗi anh. Chỉ cần em không sao là tốt rồi, nếu cần anh làm cái gì thì phải nói cho anh biết.”
“Ừm, em biết rồi, sẽ không khách khí với anh đâu.”
“Về tìm bác trước nhé?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không, về tìm bà ngoại trước.”
Yến Thanh Ti sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười: “Không sai, tìm bà ngoại có vẻ tốt.”
…
Chuyện Du Dực giết người hiện đã lớn tới mức ai cũng biết, sau khi Yến Thanh Ti rời đi chừng một giờ thì Du Khiên đến.
Hắn là anh cả của Du Dực, là người thân nên muốn gặp mặt cũng là lẽ thường.
Hai anh em cuối cùng cũng gặp mặt nhau. Trên mặt Du Khiên không có vẻ khốn khổ của người vừa mất vợ. Du gia đã sớm buông tay với Hạ Như Sương, bà ta chết đối với Du gia lại là một chuyện tốt. Như thế, nhiều chuyện từ trước tới giờ đều có thể đổ lên người bà ta, dù sao người chết rồi thì không còn đối chứng, bà ta cũng không nói được nữa.
Trong lòng Du Khiên kỳ thực có chút khó chịu, nhưng Du gia nhị lão vẫn rất nhớ thương Du Dực, vì thế bắt hắn nhất định phải tới thăm em trai mình.
...