Chương 912: Đệ nhất nam thần của cả nước


...

Yến Thanh Ti ảo não nuốt một ngụm nước bọt, tại sao cứ khẩn trương một chút thì lại nói hết những gì đang nghĩ trong đầu ra chứ.

"Tôi... cái đó... Ngài… ai, tôi không biết nói gì nữa cả." Yến Thanh Ti gãi gãi đầu, cô có nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Có cảm giác như đang nằm mơ vậy, người chưa bao giờ nghĩ sẽ có hội gặp giờ lại đang đứng trước mặt cô. Yến Thanh Ti tự véo mình một cái, đau quá, vậy đây chắc là thật rồi?

Sau khi cô hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện thần kì cỡ nào mới gặp được người được mệnh danh là “Đệ nhất nam thần của cả nước”? Trước mặt ông, Yến Thanh Ti có mạnh mẽ cỡ nào, trấn định cỡ nào cũng không giữ được bình tĩnh.

Yến Thanh Ti sờ trán một chút, không có sốt, cô kéo chăn che mặt mình lại: "Không ổn, không ổn, tinh thần tôi giờ có chút rối loạn, chắc là ngâm nước lâu quá nên úng não rồi. Tôi... tôi phải bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..."

Hạ An Lan nhìn thấy hành động vừa rồi của Yến Thanh Ti, nụ cười trên môi lại càng dịu dàng hơn. Ông nhìn Yến Thanh Ti tựa như đang nhìn em gái mình trước đây.

Cửa bị đẩy ra, bác sĩ định tiến vào nhưng vừa nhìn thấy Hạ An Lan thì không dám tiến lên.

Thư kí mới nhận chức của Hạ An Lan thấp giọng nói: "Thưa ngài, đến giờ rồi, nếu không đi sẽ bị muộn ạ!"

Nụ cười trên môi Hạ An Lan dần nhạt đi, ông đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Yến Thanh Ti: "Cháu tỉnh rồi thì ta cũng yên tâm, nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa nhớ ăn chút gì. Ta sẽ tới thăm cháu sau."

Yến Thanh Ti kéo chăn xuống để lộ mặt ra: "Ngài..."

"Ta biết cháu có nhiều thắc mắc nhưng không cần phải sốt ruột quá! Việc quan trọng bây giờ là phải dưỡng bệnh cho khỏe, bác sĩ nói sức khỏe của cháu luôn duy trì ở tình trạng kém, cứ như vậy không tốt. Đừng suy nghĩ những việc khác, cứ nghỉ ngơi trước đi."

Yến Thanh Ti mấp máy môi: "Tôi..."

Mới vừa nói được một chữ, bụng cô đã kêu lên, lúc đó, Yến Thanh Ti không biết nên nói cái gì.

Nét cười trên mặt Hạ An Lan càng đậm: "Để bác sĩ kiểm tra cho cháu một chút, không có vấn đề gì là có thể ăn cơm được rồi."

Nói rồi ông liếc nhìn vị bác sĩ đứng phía sau, người đó vội vàng bước vào.

Bác sĩ tiến hành kiểm tra đơn giản cho Yến Thanh Ti như đo nhiệt độ, kiểm tra lưỡi, ánh mắt... về cơ bản thì không có vấn đề gì, liền nói với Hạ An Lan: "Cơ bản là không có vấn đề gì nhưng trước mắt nên để bệnh nhân ăn những món thanh đạm thì tốt hơn."

Hạ An Lan gật đầu: "Sẽ có người mang đồ ăn tới cho cháu. Ta có việc đi trước, lần sau lại tới thăm cháu."

Yến Thanh Ti nuốt nuốt nước bọt, ngơ ngác gật đầu một cái.

Chờ Hạ An Lan đi rồi, Yến Thanh Ti nằm thẳng đờ trên giường, vỗ vỗ mặt mình, mẹ nó, rốt cuộc là cô đang mơ có phải không?

Yến Thanh Ti quay đầu hỏi y tá: "Tôi đang nằm mơ sao?"

Y tá cười nói: "Không, là thật đấy."

Yến Thanh Ti ôm mặt, cô chưa chết nên chưa thấy được thấy mặt thượng đế, nhưng lại gặp được người khiến cô khiếp sợ hơn cả thượng đế.

Yến Thanh Ti không tin trên đời này lại có chuyện tốt vô duyên vô cớ đến như vậy. Rốt cuộc là tại sao cô lại có mặt ở đây, lí do gì khiến Hạ An Lan lại đối xử tốt với cô như vậy?

Nhưng nhớ tới dáng vẻ nho nhã, phong độ, cao quý của Hạ An Lan, Yến Thanh Ti không khỏi hít một hơi, đúng là một người đàn ông thập toàn thập mĩ.

Không nói tới vấn đề địa vị, bất cứ người đàn ông nào có thể tu dưỡng được một thân khí chất như Hạ An Lan thì chắc cũng thuộc hàng nhân trung long phượng.

Cổ họng Yến Thanh Ti có chút khó chịu, cô chỉ chỉ cốc nước trên bàn: "Phiền cô đưa nó cho tôi."

Y tá vội vàng đưa cốc cho Yến Thanh Ti, cô cầm lấy uống một ngụm rồi thuận miệng hỏi: "Xin hỏi, đây là bệnh viện nào ở Tô Thành vậy, điều kiện tốt thật đấy?"

...