...
Nếu là giả, vậy anh ta hao hết tâm tư bắt cóc Nhạc phu nhân để làm gì chứ?
Stuart cảm thấy rất bực bội. Nếu bọn họ cố tình nói vậy để che mắt anh ta, làm cho anh ta không thể tập trung tinh lực thì sao?
Nói vậy, anh ta phải thử xem rốt cuộc Hạ An Lan này nói thật hay nói dối.
Đúng lúc Nhạc phu nhân mở miệng thúc giục anh ta nổ súng, anh ta xoay người, giơ tay lên, dùng báng súng đập vào trán Nhạc phu nhân: “Câm miệng. Nếu bà còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ đánh chết bà.”
Thật sự rất đau, Nhạc phu nhân không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ.
Bà có cảm giác trán bị rách ra, có máu chảy từ đó xuống mặt.
Nhạc Thính Phong nghe được tiếng kêu thảm thiết của Nhạc phu nhân thì giật mình, mạnh mẽ đi về phía trước hai bước: “Ông đây nói cho các anh biết, các anh đánh mẹ tôi một cái thì tôi sẽ trả lại các anh mười dao, tôi sẽ cho các anh hối hận vì đã không tự sát đấy.”
Stuart nhìn Nhạc phu nhân đã an tĩnh lại, rốt cuộc im lặng.
Anh ta liếc nhìn Hạ An Lan ở bên ngoài, ông ấy vẫn bảo trì tư thế thoải mái kia, nửa điểm không nhúc nhích, thậm chí chưa từng lay động nửa cái.
Một người dù có ngụy trang thế nào, nhưng khi chứng kiến người mình yêu bị thương thì không thể không có nửa điểm phản ứng nào.
Trong lòng Stuart bắt đầu hoang mang, chẳng lẽ… Hạ An Lan thật sự nhẫn tâm như thế sao?
Tốt xấu gì Nhạc phu nhân cũng là tình nhân của ông ấy, ông ấy có thể từ thủ đô cách xa hàng trăm dặm chạy tới Lạc Thành chỉ để thăm bà ấy, nay đối mặt với nguy cơ sinh tử, ông ấy lại nhẫn tâm không để ý?
Giờ phút này, Hạ An Lan không động chút nào, không ai biết ông nhẫn nhịn khổ sở tới đâu.
Chỉ có người đi theo sau ông mới cảm giác được sát khí trên người ông tỏa ra, cơ hồ có thể là cho không khí lạnh như băng này sôi trào lên.
Trong lòng Stuart vừa hồ nghi, vừa bất an. Nếu anh ta hao phí tâm tư đi bắt cóc Nhạc phu nhân là vô ích, ngược lại còn để mình chui đầu vào lưới, anh ta sẽ hối hận muốn chết.
Stuart hung tợn nói: “Nếu bà thành thật một chút, có thể phối hợp với tôi thì tôi sẽ không giết bà.”
Nhạc phu nhân cực kỳ đau, bà âm thầm cắn răng, mẹ nó, bà đây nhịn. Bà nói: “Tốt lắm, cậu nói đi, chỉ cần có thể giết chết con rùa đen khốn kiếp ngoài kia, cậu muốn tôi phối hợp thế nào cũng được.”
“Nói với Hạ An Lan, bảo ông ta cứu bà.”
“Nhưng cậu cũng nghe rồi đấy, ông ta… căn bản không quản tới sống chết của tôi… Tôi làm sao bảo ông ấy cứu tôi được, ông ta sẽ cứu thật à?”
Stuart dùng họng súng chỉ vào Nhạc phu nhân: “Nói, nếu bà không thể đánh động ông ta, vậy bà cùng chết với chúng tôi luôn đi.”
Nhạc phu nhân lập tức nói: “Không cần, bà đây còn chưa sống đủ, sang năm cháu trai của tôi mới chào đời, tôi còn đang chờ gặp nó đấy.”
“Vậy mau… dùng phần tình cảm trước đây của các người… đả động Hạ An Lan đi.”
Nhạc phu nhân cắn răng, máu từ trên trán chảy xuống làm bà hơi choáng. Bà hít sâu một ngụm, há mồm kêu: “Hạ An Lan, anh nhẫn tâm như thế à? Trước kia anh nói thích tôi, chỉ yêu một mình tôi là giả hết à?”
Thanh âm của Hạ An Lan lãnh đạm: “Đương nhiên không phải… Những lời anh nói với em trước giờ đều là sự thật, đương nhiên giờ anh cũng đang nói thật. Anh là tổng thống một nước, không thể lo lắng cho tất cả mọi chuyện chu toàn được. Anh không thể bị uy hiếp, Mi Mi, em… chịu ủy khuất một chút nhé!”
“Ông đang thông đồng với con nào? Tôi biết, ông vì muốn chạy theo con khác nên mới mượn đao giết người để đá tôi chứ gì?”
...