...
Đinh Mộc Liên tức giận: "Nhưng mà mami, rõ ràng không phải là lỗi của con, con rất nhiệt tình tới chào hỏi dì Mi, dì ấy lại không để ý đến con, còn bảo con cút đi, người ta cũng oan ức lắm chứ bộ, chẳng phải mẹ nói nếu không làm sai thì không cần xin lỗi sao, con không sai, con không xin lỗi."
Nhạc Bằng Trình tức giận trừng mắt với Nhạc phu nhân: "Tô Ngưng Mi, bà xin lỗi Mộc Liên ngay cho tôi, là người lớn thì cũng nên tỏ ra mình là người lớn chứ, bà như vậy có khác gì mấy con mụ chợ búa không hả, chẳng trách bà lại coi trọng loại phụ nữ như Yến Thanh Ti, hai người đúng là một giuộc với nhau...."
Đang nói, Đinh Mộc Liên bỗng thảm thiết kêu lên một tiếng, mọi người nhìn qua, thì thấy Yến Thanh Ti đang cầm một cây lau nhà, còn đang giơ cao chưa kịp thu về.
Đinh Mộc Liên quay phắt lại, sau lưng đau vô cùng, nhìn thấy Yến Thanh Ti, cô ta chửi một tiếng: "****, mày làm cái gì vậy?"
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Làm gì à? Ha ha......... Thì dùng gậy lau nhà, đập chết mày đấy!"
Nói rồi, Yến Thanh Ti đập thẳng lên người Đinh Mộc Liên.
Cô quả thực sắp điên đến nơi rồi, cô lo cho Nhạc phu nhân nên vội vàng từ phim trường lao về, nhưng vừa mới vào tới cửa khách sạn, đã nhìn thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cô tách đoàn người ra, thấy Nhạc phu nhân đang bị Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù vây lại, còn có một con nhãi ranh đang tóm lấy cổ tay bà nữa.
Yến Thanh Ti thấy cả người Nhạc phu nhân run lên, bà đã không nói được gì, cứ bất lực như vậy, bà muốn phản kháng, muốn nói gì đó nhưng lại bị lũ khốn kia ức hiếp không thể phản kháng lại được.
Lửa giận trong lòng Yến Thanh Ti tức khắc bùng lên, từ rất lâu rồi cô không hề tức giận như vậy, cô nhìn bộ dạng đó của Nhạc phu nhân cứ như nhìn thấy chính mẹ mình vậy, những người lương thiện như họ đều bị bức đến đường cùng.
Yến Thanh Ti vừa liếc mắt thấy một nhân viên vệ sinh đang quét dọn giữa sảnh, cô liền giật chiếc gậy lau nhà từ tay người đó rồi xông tới, dùng hết sức lực của mình đập cho Đinh Mộc Liên một gậy.
Đinh Mộc Liên đau đớn ôm bụng, rên rỉ, cô ta muốn chửi, nhưng lại bị Quý Miên Miên tóm lên rồi ném đi như một bao cát.
Rơi bịch một tiếng xuống đất, giãy giụa, một lúc sau vẫn chưa thể bò dậy được.
Yến Thanh Ti kéo cây lau nhà đứng sang bên cạnh Nhạc phu nhân, cô nắm lấy tay bà, rồi đanh mặt nhìn Nhạc Bằng Trình.
"Ông Nhạc, ông nói đúng lắm, trên đời này vật thì họp theo loài, ông và Đinh Phù, tiện nhân cùng tra nam* là một cặp trời sinh mà, có nói thế nào đi nữa thì đĩ cũng chỉ đi được với chó, trước đây tôi còn không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, nhưng nhìn hai người tôi mới hiểu được, câu nói này thật đúng là chân lí."
*Tra nam: ám chỉ loại đàn ông cặn bã, chuyên đi phụ bạc phụ nữ.
Một câu chửi của Yến Thanh Ti khiến cả Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù đều đỏ bừng cả mặt.
Đinh Phù nhíu mày, không nói gì, Nhạc Bằng Trình tức đến vặn vẹo cả mặt mũi: "Yến Thanh Ti, hôm qua tôi nghĩ cô còn trẻ nên không so đo, tính toán với cô, còn cả nể cô, nhưng cô đừng có mà quá đáng, cô là cái thá gì chứ, chuyện gia đình tôi chưa đến lượt cô xen vào."
Nhạc phu nhân nắm chặt lấy tay Yến Thanh Ti, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà, có Yến Thanh Ti, cuối cùng bà cũng có thể tìm được hi vọng trong cơn bất lực đến tuyệt vọng này, bà muốn gọi tên Thanh Ti, nhưng lại không thể thốt ra được từ nào.
Yến Thanh Ti vỗ nhẹ lên tay Nhạc phu nhân: "Bác, đã có con ở đây."
Chỉ một câu nói đơn giản, cũng có thể khiến Nhạc phu nhân dần bình tĩnh trở lại.
Yến Thanh Ti khinh khỉnh đảo mắt qua Nhạc Bằng Trình: "Tôi không cần ông phải nể mặt tôi, loại đàn ông vừa không có thể diện vừa không có da mặt, vừa già vừa tiện vừa bẩn thỉu như ông, tôi nhìn là thấy là mắc ói, giờ ông cút ngay cho tôi, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện ông tội quấy rối, trong nước của chúng tôi không dung tha cho cái loại chó điên hở ra là cắn bừa như ông đâu."
...