...
Khi cái câu nói “yêu ai yêu cả đường đi lối về” vừa dứt, trái tim Trang Khả Nhi như được bao bọc trong nước biển ấm áp, tất cả những căng thẳng bất an đều biến mất. Ninh Tịch nhẹ nhàng xoa đầu động viên cô.
Từ nhỏ đến lớn, cha cô luôn dùng cách giáo dục của quân sự để dạy dỗ cô và em trai, mẹ cô cũng yêu cầu rất nghiêm khắc đối với cô. Từ trước tới giờ cô chưa từng có cảm giác được người khác nâng niu yêu chiều như thế này…
Trang Khả Nhi nhìn bàn tay đang được Ninh Tịch nắm lấy của mình rồi cố gắng cảm nhận độ ấm và sự mềm mại qua lòng bàn tay. Bỗng nhiên, Trang Khả Nhi quăng luôn mấy cái túi quần áo trên tay còn lại lên trên ghế, rồi cũng đem số túi trong tay Ninh Tịch quăng quá đó, đưa tay vòng lấy cánh tay Ninh Tịch, vui vẻ nói: “Nếu đã không thích thì thôi không cần nữa, bọn mình tới chỗ nào cậu thích đi dạo đi!”
Trang Khả Nhi vừa nói vừa hân hoan kéo Ninh Tịch rời khỏi tiệm.
“Bà chủ… chuyện này…” Lúc này, rốt cuộc cũng có một nhân viên cửa hàng phản ứng lại, khó xử nhìn đống quần áo.
Ninh Tuyết Lạc cố nén lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, bình ổn tâm trạng: “Chuyển khoản lại hết số tiền mà cô Trang vừa mới thanh toán đi.”
Nhân viên gật đầu lia lịa: “Vâng.”
Ứng Phương Lâm nhìn về phía Ninh Tịch và Trang Khả Nhi rời đi mà không khỏi kinh ngạc: “Tuyết Lạc, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao Trang Khả Nhi lại đối xử với con nhà quê kia tốt thế?”
Kim Huyên Huyên bĩu môi: “Ai biết con khốn đó lại giở trò gì…”
Ứng Phương Lâm hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Trang gia là gia đình thế nào, cô ta nghĩ cô ta với tới được chắc, nếu như để hai vị kia của Trang Khả Nhi biết được có kẻ dám dạy hư con gái nhà họ, xem cô ta còn sung sướng được nữa không!”
Nghe thấy lời này, con ngươi Ninh Tuyết Lạc bỗng sáng lên, nếu lên một kế hoạch đang hoàng nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này mà diệt trừ tận gốc được tất cả hậu hoạn cũng nên.
Bằng không, nếu thật sự để Ninh Tịch móc nối được quan hệ với Trang gia, vậy thì sẽ rất khó giải quyết…
Trang Khả Nhi đang vui vẻ đi dạo phố với Ninh Tịch thì điện thoại vang lên.
Một tin nhắn mới từ ngân hàng, hiển thị số tiền ban nãy cô thanh toán ở History đã được trả nguyên về.
“Sao thế?”
“Không có gì, là cửa hàng ban nãy trả lại tiền mua quần áo cho mình…”
Tâm tư của Ninh Tuyết Lạc, Trang Khả Nhi đương nhiên biết, kiểu người này cô gặp quá nhiều rồi cũng chẳng để bận tâm gì, chỉ là, có chuyện vẫn khiến cô có chút để ý…
Không biết Trang Khả Nhi nghĩ tới điều gì, cô nhìn Ninh Tịch, ngờ vực hỏi: “Tiểu Tịch, có phải cậu có hiềm khích gì với mấy người ban nãy không? Có cần mình giúp không?”
Thấy ánh mắt quan tâm ân cần của Trang Khả Nhi, Ninh Tịch bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, “Không sao, chỉ là mấy người không đâu thôi ấy mà.”
“Nếu có chuyện gì cần, nhất định phải nói với mình đấy nhé!”
“Ừ!”
“Phải rồi, Tiểu Tịch à, bộ quần áo cậu đang mặc trông đẹp quá, là của hãng nào thế? Vừa nãy mình có nghe thấy họ nói là cái gì đó Linh? Cậu thích hãng quần áo này à?” Mắt Trang Khả Nhi sáng long lanh, trưng ra vẻ mặt muốn mua hết về tặng Ninh Tịch.
Ninh Tịch khẽ cười: “Là Tắc Linh, có cùng phong cách gần giống với History, nên cũng xem là có quan hệ cạnh tranh. Có điều, hãng này vừa mới mở, vẫn chưa có sức ảnh hưởng như History bây giờ.”
...