Chương 1727: Nói là muốn đưa cô Tiểu Tịch đi


...

Lục Cảnh Lễ nghe thế thì thấy buồn cười: “Cố ý sai người ta bỏ gấp đôi lượng thuốc, ý định vốn dĩ không phải như thế?”

Chuyện đã phát triển đến nước này, Lục Đình Kiêu lại chẳng nói một câu nào, anh đứng dậy rời khỏi nơi này.

Mà, Lục Cảnh Lễ cười ha ha cầm điện thoại lên tìm mở một đoạn ghi âm khác: “Đừng có đóng kịch nữa, tôi thấy các người có thể đi tranh giải Oscar được rồi đấy!”

Giọng nói truyền ra từ đoạn ghi âm là của bà Quan…

“Chết tiệt! Uổng cho Nhan Như Ý kia xuất thân thiên kim nhà cao cửa rộng! Thế này mà là phu nhân thế gia à? Là bà bán cá ngoài chợ thì có! Ông xem bà ta đánh Tử Dao nhà chúng ta ra nông nỗi nào này? Ra tay thật ác!”

“Được rồi, cháu trai bảo bối duy nhất của người ta chết rồi, phát điên chút cũng là chuyện thường.” Ngay sau đó lập tức vang lên giọng nói của Quan Thụy.

Nghe những lời nói đó, thoắt một cái mặt mũi của cả Quan Thụy lẫn bà Quan đều tái nhợt.

Cơ mà, khiến người ta càng kinh ngạc hơn đó là, nội dung tiếp sau đó…

“Con bé ngốc này, bây giờ bà ta cũng chỉ nhất thời đau lòng vì mất cháu thôi, chờ con sinh cho bà ta một đứa thì bà ta vẫn còn không thích được à? Có khi còn nâng niu con như bảo bối ấy chứ! “Mẫu bằng tử quý” thế thôi!”

“Vì thế, mẹ mới nói không thể giữ đứa con riêng này của Lục Đình Kiêu lại được! Nhà họ Lục quá coi trọng thằng bé này! Sau này, gia sản để lại cho nó hết vậy chẳng phải là chúng ta thiệt thòi à? Cho dù lần này nó không có việc gì thì sau này chắc chắn chúng ta cũng phải nghĩ cách loại trừ. Lần này đúng là bớt việc, hơn nữa còn là một mũi tên trúng hai đích, giải quyết được cả con nhỏ kia luôn!”

“Mẹ nói chí phải, em đừng lo nữa, tối nay chúng ta về nhà ăn mừng chút đi! Chắc là mai sẽ nghe được “tin tốt” của thằng nhãi con kia thôi!”

Nhan Như Ý không thể tin nổi vào tai mình, những người từ trước đến nay bà vẫn coi là thân nhân, đối xử như người trong nhà, thế mà tâm tư của họ lại ác độc đến thế, cả một nhà đều ác độc nham hiểm đến mức không ngờ!

“Quan Thụy! Ông… bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn coi ông là anh em tốt… ông thế nhưng…” Lục Sùng Sơn đưa tay ôm lấy trái tim đang quặn lên từng cơn, ngay đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Cũng may đây là bệnh viện, dường như Lục Đình Kiêu đã sớm có chuẩn bị, lập tức gọi bác sĩ vào làm cấp cứu, ổn định lại tình hình của Lục Sùng Sơn.

Người ông ta vẫn luôn coi là anh em tốt là bạn thân, đứa con dâu mà ông ta vẫn luôn xem trọng, mối tình cảm sâm đậm ông ta vẫn cố chấp với người nhà họ Quan. Biết tận gốc tận rễ, quan trọng nhất họ là tuyệt đối sẽ không tổn thương đến Tiểu Bảo, mà vừa nãy bọn họ cũng luôn mồm nói yêu thương Tiểu Bảo đến mức nào, coi Tiểu Bảo như cháu ruột…

Thế nhưng, trong bụng thì sao???

Chưa lấy về nhà thế nhưng đã nghĩ cách hại chết Tiểu Bảo, mưu kế cướp đoạt gia sản!

Nhan Như Ý hoảng sợ nghĩ tới lúc đó Quan Tử Dao rốt cuộc có thật sự là sững sờ không hay là cố ý như thế? Suy nghĩ này khiến lông tơ trên người bà dựng đứng hết cả lên.

Sự thật chứng minh, bọn họ đã sai rồi, sai một cách nghiêm trọng.

Kẻ nhìn lầm người thực sự chính là bọn họ, người suýt hại chết Tiểu Bảo cũng chính là bọn họ.

Chính tay ông bà đã đẩy Tiểu Bảo xuống hố lửa!

Thế mà bọn họ còn cảm thấy áy náy mãi vì cuộc hôn nhân này không thành, nghĩ mọi cách để bồi thường, để rồi khi nhà bọn họ gặp nạn thì đám người đó lại nghĩ xem nên ăn mừng như thế nào…

Quan Thụy thấy tất cả đã bại lộ trong đáy mắt liền hiện lên ác độc, ông ta lạnh giọng nói: “Anh Lục, anh đừng có trách tôi, có trách thì phải trách con trai anh mắt mù, con gái tôi ưu tú như thế lại vứt sang một bên không cần, cứ khăng khăng yêu một con hát đê tiện!”

“Các người cứ tự thử hỏi xem, nếu như hai nhà chúng ta liên hôn thì sẽ hoàn mỹ thế nào? Còn về Tiểu Bảo, chỉ cần đến lúc đó các người để con của Tử Dao là người thừa kế thì chúng tôi đương nhiên sẽ không so đo với một đứa trẻ con! Bây giờ các người hối hận cũng đã không kịp rồi!”

“Mày… mày im miệng cho tao…” Lục Sùng Sơn đang tức giận thở hồng hộc mắng chửi thì Hình Võ hoảng loạn xông vào.

“Lão gia, Lão phu nhân, Nhị thiếu gia! Mọi người mau tới đây! Không hay rồi! không hay rồi! Đột nhiên có rất nhiều người đến, tất cả đều mặc quân phục nói rằng muốn đưa cô Tiểu Tịch đi!!!”

...