...
Ninh Tịch vừa nhấn chuông cửa phòng khách sạn thì cửa phòng được kéo ra ngay lập tức.
“Bà chủ! Ngài tới rồi!”
Thấy Ninh Tịch, trên mặt Cung Thượng Trạch không chỉ có sự kích động mà còn có sự nhẹ nhõm.
Dẫu sao lúc ở Los Angeles thì sự xuất hiện của Ninh Tịch đối với cậu quá mức đột nhiên, cả đêm qua cậu ngủ không ngon chỉ sợ tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi. Sáng sớm thức dậy vẫn một mực đợi Ninh Tịch đến tìm, sợ cô sẽ không tới, sợ bản thân có chỗ nào không tốt khiến cô thay đổi chủ ý, sợ mình sẽ rơi vào một nỗi tuyệt vọng khác…
May mà cô đã tới.
Ninh Tịch nhìn Cung Thượng Trạch ăn mặc chỉnh tể: “Chuẩn bị xong rồi sao, đi luôn nhé?”
“Ừ, đi thôi!
“Cậu ăn sáng chưa?”
“Dạ đã ăn rồi, khách sạn có cung cấp bữa sáng.”
“Được, vậy chúng ta lên đường luôn! Xem văn phòng trước nhé? Nhà thì để sau, đợi khi về có thể đặt mua đồ cần thiết luôn!”
“Được.”
…
Ninh Tịch nhìn kỹ mới phát hiện, tài liệu mà Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cô không những có đủ thông tin về văn phòng mà đường đi cũng được chỉ rất rõ ràng chi tiết, thật để cho cô mở mang tầm mắt đồng thời trong lòng cũng vô cùng ấm áp.
Sáng sớm Ninh Tịch đã mang Cung Thượng Trạch xem mấy chỗ, không hổ là do Đại ma vương đề cử, mỗi khu vực đều vô cùng thích hợp làm văn phòng mà ngay cả chủ nhà cũng vô cùng khách khí.
Cuối cùng hai người nhìn trúng một văn phòng cao cấp.
Văn phòng này có diện tích không lớn nhưng đủ đùng, trang hoàng đơn giản, đồ dùng cần thiết cũng đều có sẵn, có thể vào hoạt động luôn. Không chỉ thỏa mãn đầy đủ những nhu cầu của Ninh Tịch mà phần lớn những công ty gần đây đều là các công ty nghệ thuật, thiết kế thời trang… một môi trường làm việc rất tốt.
Ninh Tịch với Cung Thượng Trạch thương lượng một chút thì quyết định chọn chỗ này luôn.
Ký hợp đồng với chủ nhà xong, hai người chuẩn bị đi mua đồ.
“Hai ngày này chúng ta đi sắm đồ, sau đó qua trung tâm giới thiệu việc làm tuyển mấy người…”
Ninh Tịch nói chuyện với Cung Thượng Trạch, phía đối diện đi tới một đám thanh niên trẻ tuổi.
Những người đó đều ăn mặc rất hợp thời trang, đi ở giữa là một người thanh niên treo vẻ đắc ý cùng kiêu ngạo trên mặt.
“Thầy Đới, thầy thật sự quá lợi hại! Mấy nhà thiết kế trong nước tham gia tuần lễ thời trang Los Angeles lần này đều bị thầy ép xuống cả! Ngay cả Smith – nhà thiết kế chính của CL cũng có lời khen thầy nữa đó!”
“Đây đã là cái gì? Sau lần này hơn nửa số diễn viên có tiếng trong nước sẽ mặc thiết kế của thầy Đới đó!”
“Nghe nói thầy Đới chuẩn bị đăng kí tham gia giải Kim Đỉnh1 đúng không, giải nhất chắc chắn thuộc về thấy Đới rồi!”
1 Giải Kim Đỉnh: một sân chơi lớn dành cho những nhà thiết kế tài năng của Trung Quốc.
…
Ninh Tịch vốn chỉ vô tình nhìn lướt qua, cũng chẳng chú ý đến nhưng cô lại phát hiện sắc mặt Cung Thượng Trạch đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy đám người kia.
Chính xác mà nói là khi cậu ta nhìn thấy người đàn ông được đám người kia vây quanh.
Hình như đám người kia vừa gọi tên kia là “Thầy Đới”, chẳng lẽ…
“Thượng Trạch, cậu biết người đó sao?” Ninh Tịch làm như lơ đãng hỏi một câu.
Cung Thượng Trạch siết chặt nắm tay, nghiêm mặt gật đầu một cái: “Biết.”
Ninh Tịch sáng tỏ: “Tên đó chính là tên khốn nạn ăn cắp thiết kế của cậu, Đới Uy sao?”
“Đúng vậy.” Cung Thượng Trạch gắt gao nhìn chằm chằm vào tên đàn ông kia cho đến khi đám người đi qua…
...