...
Khúc Quan Dương gật đầu một cái, ông cũng lộ ra vẻ mặt hóa ra mọi chuyện là như vậy. Ngay từ lúc ban đầu ông đã cảm thấy ẩn chứa trong tác phẩm đó nhất định là có một câu chuyện của riêng mình, nhưng ông không ngờ câu chuyện đó còn bi thảm hơn cả những gì mà ông tưởng tượng.
“Lúc mới bắt đầu thì Studio của chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, bà chủ hết đăng kí tên thương hiệu rồi lại chọn địa điểm lập Studio, sau đó lại còn hao tâm tốn sức mời một giám đốc thị trường chuyên nghiệp đến để mở ra cửa hàng đầu tiên của chúng tôi… Bà chủ nói, một ngày nào đó nhất định sẽ giúp tôi chứng minh trong sạch trước cả thế giới này. Và còn nói rằng trước thực lực chân chính, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là mây bay! Chờ đến khi Tắc Linh đủ lớn mạnh thì kể cả tôi không có chứng cứ vẫn có người tin tưởng tôi!”
“Cho tới bây giờ, chính những lời nói của cô ấy đã giúp tôi gắng gượng đến bây giờ…”
Nói tới đây, sắc mặt Cung Thượng Trạch hơi trầm lại: “Vốn mọi chuyện đang phát triển rất tốt cho đến khi cô ấy gặp chuyện…”
Nghe tới đây thì mọi người cũng biết Cung Thượng Trạch đang nhắc đến chuyện Ninh Tịch hôn mê suốt một năm trời.
“Đối với tôi mà nói thì bà chủ không chỉ là cấp trên, là bà chủ của tôi mà còn là tín ngưỡng của tôi nữa! Vì cô ấy tôi mới có thể lấy lại linh cảm cùng lòng tin của mình trong thiết kế. Hiện tại thiết kế không chỉ vì bản thân tôi mà tôi còn muốn chứng minh cho cô ấy biết, cô ấy không nhìn lầm người, tôi muốn trở thành niềm kiêu ngạo của cô ấy! Nhưng trong một năm trời cô ấy mất tích thì tôi đột nhiên mất đi phương hướng, tôi cứ ngỡ bản thân mình lại bị vứt bỏ một lần nữa. Những hoài nghi và bất an nảy nở trong lòng cùng với tín ngưỡng đột nhiên biến mất khiến tôi không thiết kể nổi bất cứ một tác phẩm nào nữa… cho đến khi… cô ấy trở lại…”
Nghe đến đây mọi người cũng hiểu rõ những chuyện đã xảy ra,
Khó trách…
Khó trách suốt một năm đó Cung Thượng Trạch không cho ra bất cứ một tác phẩm nào, khó trách tại sao khi Ninh Tịch trở lại không lâu thì Tắc Linh lại lục tục cho ra mắt bộ sưu tập mới.
“Trở về nguyên dạng”, đây chẳng phải là thuận theo sự trở lại của Ninh Tịch mà đặt tên hay sao?
Hóa ra linh cảm của bộ sưu tập này bắt nguồn từ Ninh Tịch!
Còn nữa, khó trách tại sao mỗi lần Ninh Tịch mặc quần áo của Tắc Linh lại khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp, phù hợp đến vậy, thậm chí có người còn cho rằng những bộ đồ kia được thiết kế vì Ninh Tịch!
Có thể không phù hợp được sao? Ninh Tịch chính là linh cảm, là nàng thơ của Tắc Linh đó nha!
Những lời này của Cung Thượng Trạch khiến mọi người cảm thấy cực kì xúc động, cũng càng thêm khinh bỉ hành vi vô liêm sỉ của Đới Uy.
Cùng lúc đó, những người suýt nữa bị Ninh Tuyết Lạc tẩy não cũng nhất thời tỉnh táo lại. Rõ ràng ả đàn bà này đã giúp Đới Uy “trợ Trụ vi nghiệt” mà còn muốn đảo trắng thay đen, mặt dày nói History được thành lập là vì Cung Thượng Trạch. Rõ ràng chính History đã đẩy Cung Thượng Trạch đến vực sâu của sự tuyệt vọng, suýt nữa đã hủy đi một thiên tài thiết kế thời trang như này!
Những người xem trực tiếp trong nước nghe xong câu chuyện của Cung Thượng Trạch cũng bắt đầu điên cuồng spam bình luận.
[Anh Tịch của tôi quả nhiên bá khí ngút trời!]
[Ánh mắt quá sáng, nhìn người quá chính xác!]
[Câu truyện này thật sự cảm động quá, nghe Cung Thượng Trạch nói xong tôi cũng khóc! Thật cảm động!]
[Bọn họ không chỉ là bà chủ và nhân viên, bọn họ còn là những đồng bạn tốt nhất để hợp tác với nhau!]
Mọi người càng cảm thán mối quan hệ của Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch thì càng tức giận với thái độ và hành động của Ninh Tuyết Lạc.
[Chó chết! Ninh Tuyết Lạc đúng là mặt dày không biết xấu hổ! Vừa nãy ả ta còn muốn cướp Tiểu Trạch Trạch của nhà anh Tịch chúng tôi!]
[Mợ nó chứ, Ninh Tuyết Lạc cướp cha cướp mẹ rồi lại cướp bạn trai của Ninh Tịch, bây giờ còn muốn cướp nhà thiết kế của cô ấy nữa sao! Đúng là chủ nào thì chó nấy mà!]
...