...
Hồ Hồng Đạt nói đến đó bỗng kinh hoàng nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang ngồi trên sofa phía đối diện, cả người đột nhiên lạnh run…
Là… là Lục Đình Kiêu…
Đáng chết! Cái gã đó thế nhưng…!!!
Đã sớm nghe nói đối phương mạnh mẽ đến mức sở hữu một thế lực và mạng lưới quan hệ gần như đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đã có thể quyết định sự sống còn của một công ty…
Ninh Tịch nghe thấy cuộc điện thoại đó của Hồ Hồng Đạt cũng có chút giật mình.
Rốt cuộc Lục Đình Kiêu động thủ lúc nào vậy…
Cứ cho là tối qua sau khi biết chuyện này anh liền động thủ nhưng… cũng không nhanh đến mức này chứ!
Nhìn không thuận mắt liền khiến cho người ta phá sản….
Đại ma vương đúng là đã dạy cho cô một bài học rất sinh động, dạy cho cô biết thế nào mới gọi là “ỷ thế hiếp người” chân chính!
Hồ Hồng Đạt nghe Phó tổng giám đốc gấp gáp báo cáo lại tất cả các tình huống từ đầu bên kia, nếu không phải là giá cổ phiếu sụt giảm thì là đơn đặt hàng bị hủy. Chỉ trong một đêm thôi mà công ty ông ta đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, nếu như không mau chóng nghĩ ra cách thì chỉ còn nước phá sản!
Nếu như đối phương là một người bình thường có lẽ ông ta sẽ còn cố đấm ăn xôi, nhưng mà đứng trước một thế lực hùng mạnh tuyệt đối như thế này thì ngay đến cả một chút ý nghĩ phản kháng ông ta còn không có.
Hồ Hồng Đạt đã không thể suy nghĩ gì nữa rồi, cứ chậm thêm một giây là tổn thất của công ty lại càng lớn: “Tôi… tôi biết rồi! Tôi sẽ lập tức làm theo những gì mà cô Ninh đã nói! Lục tổng, ngài là đại nhân xin ngài đại lượng! Tha cho tôi một con đường sống!”
Giờ khắc này, Hồ Hồng Đạt nào đâu còn sót tí gì của cái khí thế “Ông đây đang ỷ thế hiếp người’” ban nãy, hai tay ông ta run rẩy nhanh chóng viết một cái status up lên Weibo của mình: “Tình nhân của tôi là @Phương Nhã, không phải Ninh Tịch! Trước đây tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến vì bao che cho tình nhân mới bôi nhọ cô ấy, tại đây tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới cô Ninh Tịch và người quản lý của cô ấy – cô Lâm Chi Chi!”
“Được… thế này đã được chưa ạ?” Hồ Hồng Đạt nơm nớp lo sợ nhìn về phía Ninh Tịch dè dặt hỏi.
Ninh Tịch suy nghĩ một lát cảm thấy cũng tạm ổn rồi, lát về bảo chị Chi Chi đăng chứng cứ ông ta ngoại tình với Phương Nhã lên là chuyện này coi như đã hoàn toàn được làm sáng tỏ.
Đang định gật đầu thì Lục Đình Kiêu – người vẫn không nói gì từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: “Mở một cuộc họp báo, công khai xin lỗi.”
Ninh Tịch: “…” Thật ác quá mà…
Chắc là anh cảm thấy việc đăng một cái status lên Weibo là quá dễ dàng, muốn để ông ta mất mặt một cách công khai trước tất cả mọi người đây mà…
Hơn nữa, cô phát hiện cách của Lục Đình Kiêu suy xét tỉ mỉ hơn cách của cô rất nhiều. Chỉ có một cái status lấp lửng trên Weibo, đám phóng viên đó vẫn có khả năng viết vớ vẩn tới tận Thái Bình Dương, không bằng khiến tất cả bọn họ tự đi hỏi chính đương sự, chắc chắn đến lúc đó Hồ Hồng Đạt cũng không dám râu ông nọ cắm cằm bà kia nữa.
“Không vấn đề! Không vấn đề gì! Tôi lập tức mở họp báo liền!” Hồ Hồng Đạt nào đâu dám oán hận gì, chỉ có thể cắn răng mà đồng ý thôi.
Trong lòng ông ta lúc này đã mang cả tổ tông mười tám đời Phương Nhã hỏi thăm không biết bao nhiêu lần.
Con đàn bà đáng chết! Bảo ông ta hắt nước bẩn cho ai mà chẳng được lại cứ thích dây vào người phụ nữ của Lục Đình Kiêu, thế này chẳng phải là hại chết ông ta rồi còn gì!
Suýt chút nữa thì tất cả mọi thứ của ông đều bị hủy hoại!
Minh Phương Phương ngây ra nhìn những biến cố đột ngột ập đến, thất thần nói: “Phương Nhã?”
Cô ta cũng có chút ấn tượng về người này nhưng đó chỉ là một nghệ sĩ hạng ba, nhan sắc tầm trung, diễn xuất tầm thường…
Thế mà… thế mà… cô ta lại thua bởi cái loại hàng này?
Ông chồng của cô ta lại còn vì ả đó mà lừa gạt cô ta từ đầu đến cuối?
Lúc này Hồ Hồng Đạt mới phát hiện ra sau lưng còn có chuyện phiền phức hơn nữa, công ty bây giờ đang trong tình hình tổn thất nghiêm trọng nếu như Minh Phương Phương muốn ly hôn vào lúc này vậy thì hậu quả…
...