Chương 1116: Gọi mẹ đi


...

Tiểu Bảo chẳng buồn nhìn thẳng ông chú của mình trực tiếp đi ra cửa, nhóc phải tới chỗ mẹ thân yêu.

Lục Cảnh Lễ gãi gãi đầu: “Quả nhiên không được rồi! Có điều mọi người cũng đừng thất vọng quá! Chưa biết chừng chị dâu của con lại có cách khiến thằng bé mở miệng đấy!”

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn nghe xong thì hai mắt cũng liền sáng lên, Nhan Như Ý bèn thúc giục: “Vậy chúng ta mau mau đến bệnh viện thăm Tiểu Tịch đi thôi!”

Khóe miệng Lục Cảnh Lễ hơi co lại, khụ, Tiểu Tịch à?

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe mẹ gọi Ninh Tịch thân thiết như thế đấy…

Vì thế, cả nhà năm người đồng loạt “xuất quân” tiến vào bệnh viện.

Cách bố trí của bệnh viện tư nhân rất xa hoa, phòng mà Ninh Tịch đang nằm có thể so được với cả phòng tổng thống trong khách sạn, thật chẳng giống như nằm viện chút nào, giống như là đi du lịch hơn.

Mọi người vừa vào đến cửa phòng bệnh thì liền trông thấy khuôn mặt tiều tụy của Ninh Tịch, dưới hai mắt còn có cả quầng thâm nữa.

Lục Đình Kiêu thấy dáng vẻ này của Ninh Tịch thì liền đổi sắc mặt, bởi vì anh chỉ cần liếc một cái là đã biết Ninh Tịch có giả vờ hay không rồi.

Anh đã cố ý dặn đi dặn lại rằng phải dùng những thứ tốt nhất ở đây, tại sao chỉ mới qua một đêm mà cô đã tiều tụy thế này rồi?

“Tiểu Bảo! Con đến rồi!” Trên giường bệnh, Ninh Tịch vốn đang ngẩn người nhìn trần nhà vừa thấy Tiểu Bảo thì liền ngồi bật dậy.

Đôi mắt lập tức sáng choang, khuôn mặt nhỏ xinh cũng tràn ngập thần thái sáng láng, nào có nửa dáng vẻ tiều tụy gì đâu.

Lục Đình Kiêu thấy thế thì mặt liền đen lại, cái con nhóc này… chắc không phải là vì hôm qua được Tiểu Bảo gọi “mẹ”… hưng phấn quá độ không ngủ được nên giờ mới tiều tụy như thế đấy chứ?

Tiểu Bảo vừa thấy Ninh Tịch thì liền lon ton chạy tới, gọi ra tiếng: “Mẹ!”

Trên đường tới đây, bất kể là Nhan Như Ý hay Lục Sùng Sơn và Lục Cảnh Lễ có nói thế nào thì Tiểu Bảo cũng vẫn chẳng nói chẳng rằng. Nhưng, vừa gặp được Ninh Tịch thì đã giòn giã mở miệng, điều này khiến ba người ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O.

Ninh Tịch thì lại càng vui vẻ hơn, cười tít mắt không biết mặt trời là gì nữa, cô ôm chặt lấy bánh bao nhỏ cọ qua cọ lại: “Woa Woa Woa! Cuối cùng cũng xác định được rồi! Thì ra tối qua mẹ không nghe nhầm! Bảo bối thật sự gọi mẹ là mẹ rồi!”

Hại cô vừa hưng phấn vừa lo lắng, sốt sắng đến nỗi mất ngủ cả đêm!

Cuối cùng cũng yên tâm được rồi!

Không… vẫn còn có chút bất an…

“Bảo bối, con có thể gọi lại một lần nữa không?” Vẻ mặt Ninh Tịch đầy chờ mong.

Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nghe vậy cũng không kìm lòng được mà nín thở chờ đợi…

“Mẹ!” Tiểu Bảo không chút do dự gọi lại một tiếng nữa.

“Lại một lần nữa!”

“Mẹ!”

“Lại một lần nữa, lại một lần nữa!”

“Mẹ!”

“Có thể thêm một lần cuối cùng được không?”

Tiểu Bảo rướn người qua ôm chặt Ninh Tịch, trong đôi mắt vẫn còn vẻ bất an sợ hãi vì việc tối qua, giọng nói non nớt nói từng từ: “Mẹ đừng vứt bỏ Tiểu Bảo nhé…”

Ninh Tịch nghe vậy vừa đau lòng vừa tự trách, ôm chặt lấy thằng bé vào lòng như bảo bối yêu quý: “Cả đời này mẹ cũng sẽ không làm thế!”

“Một hai ba bốn năm sáu bảy… Trời… Trời đất ơi!” Vừa rồi Tiểu Bảo nói một hơi bảy chữ đó! Mẹ, mẹ có nghe thấy không?” Lục Cảnh Lễ hét lên.

Trông thấy cảnh này, Nhan Như Ý cũng không nén được, đôi mắt bà hơi ướt, liên tục gật đầu: “Mẹ nghe… mẹ nghe rồi!”

Ngay cả Lục Sùng Sơn cũng cảm khái không thôi, Tiểu Bảo nói chuyện rồi, Tiểu Bảo thật sự chịu mở miệng nói chuyện rồi! Thế này chắc là không có chuyện gì nữa rồi đúng không?

...