Chương 1923: Thành công viên mãn


...

Một nụ hôn dài đầy ý nghĩa, một nụ hôn của sự cứu rỗi, như ánh sáng từ đấng tạo hóa chiếu sáng cho tâm hồn bị giam cầm của Bóng Ma.

Cuối cùng, Bóng Ma hoàn toàn bị thuyết phục bởi sức mạnh tình yêu kiên định của Christine…

Vào khoảnh khắc cuối cùng đó, bởi vì một nụ hôn, “Bóng Ma” cuối cùng cũng đã hiểu ra rằng tình yêu thật sự không phải là giam cầm cũng không phải là cướp đoạt…

“Bóng Ma” vội vàng lùi về phía sau một bước, quay người tránh khỏi tầm mắt của cô gái, đồng thời cũng buông lỏng sợi dây đang siết cổ của Raoul ra. Không biết đã qua bao lâu cuối cùng thì “Bóng Ma” khó khăn giơ tay lên, xua tay với Christine và Raoul để bọn họ rời khỏi đây. Christine và Raoul không thể nào tin nổi chạy đến ôm nhau.

Cuối cùng, Christine quay về bên cạnh “Bóng Ma”, tháo chiếc nhẫn trước đó mà “Bóng Ma” đã đeo lên cho cô ra trả lại cho hắn ta.

“Bóng Ma” nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình rồi từ từ nắm chặt lại, từng bước từng bước chầm chậm cô đơn bước về phía ngai vàng ở một góc sân khấu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng hai người dần dần đi xa, đơn độc hát một mình…

“Không có em tôi cảm thấy thật là trống rỗng

Chuyện gì đã xảy ra khiến em rời xa tôi

Xin lỗi, tôi không biết phải làm gì nữa

Tôi đã thử tiếp tục nhưng lại khó khăn và gian nan đến vậy

Là tôi đã sai rồi hay đây chỉ là một trò chơi

Tôi thực sự không thể tin rằng em sẽ rời xa tôi

Tôi không cách nào chịu đựng thêm một ngày đơn độc nữa

Tôi không thể quên được em

Nỗi đau đớn khiến tôi suy sụp này bởi vì chúng ta đã kết thúc

Tôi chỉ muốn em quay lại, tôi chỉ cần em quay về

Nhưng tôi lại buông tay để em đi

Bây giờ tất cả đều đã kết thúc rồi…”

Tiếng nhạc càng lúc càng xa xôi, sân khấu một lần nữa trở về với bóng tối. Trong lòng tất cả mọi người đều như có một tảng đá lớn đang đè nặng, không thể thở nổi.

Cảnh cuối cùng.

Rất nhiều năm về sau, Christine đã qua đời, khi Raoul đến thăm mộ cô liền phát hiện trên mộ có một cành hồng bằng lụa đen.

Vở kịch kết thúc, tất cả mọi người dưới sân khấu vẫn còn đang chìm đắm trong vở kịch, một lúc sau mới phản ứng lại được. Qua một lúc rất lâu sau, dưới sân khấu mới vang lên một tràng vỗ tay như sấm dậy.

Tiếng vỗ tay kéo dài mãi vẫn chưa kết thúc.

Người dẫn chương trình đúng lúc bước lên sân khấu: “Thật không thể ngờ được, Ninh Tịch và Giang Mục Dã lại mang đến cho chúng ta một màn biểu diễn tuyệt vời đến thế. Khả năng biểu diễn cùng bản lĩnh ca hát của nữ chính Tần Sương đã khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt, mang đến cho chúng ta một bữa tiệc âm thanh hình ảnh vô cùng tuyệt vời! Bây giờ xin mới ba vị diễn viên chính lên sân khấu.

Cùng với giọng nói đầy kích động của người dẫn chương trình, Tần Sương và Giang Mục Dã lần lượt lên sân khấu. Hai người vẫn đang mặc trang phục biểu diễn.

Trong vở kịch này, mỗi một bộ tạo hình của Tần Sương đều hoa mỹ đến cực điểm, tô điểm cho khuôn mặt vì quá khiêm tốn mà có vẻ nhạt nhẽo từ ba phần dễ nhìn thành bảy phần xinh đẹp. Nhất là, khi cô cùng với hai diễn viên lão làng như Giang Mục Dã và Ninh Tịch diễn với nhau, thế nhưng biểu hiện lại không hề thua kém một chút nào, chỉ trong nháy mắt cô đã được khán giả ghi nhớ.

Lúc vở nhạc kịch vừa mới bắt đầu đã có rất nhiều người đi tìm kiếm tin tức của cô.

Còn về phần Giang Mục Dã, vai diễn của anh ta hôm nay mang tông màu cam*.

*Vai diễn mang tông màu cam: chỉ những người đóng vai chính diện, mang tư tưởng tốt đẹp.

Nếu như nói “Bóng Ma” là ác ma, vậy thì vai diễn của Giang Mục Dã – Raoul là thiên sứ.

Anh ta là một quý tộc nhưng lại đem lòng yêu cô gái mồ côi, lớn lên ở nhà hát kịch của mình. Anh yêu cô, anh chạy đến gác mái nhiệt tình bày tỏ tấm lòng của mình, anh đi đến căn mật thất mà Christine đang bị “Bóng Ma” mê hoặc, không màng đến nguy hiểm chạy tới cứu cô, trong giờ phút sinh tử nói với cô đừng vì anh mà hy sinh cuộc sống của mình.

Bóng Ma cuồng si vì Christine, Raoul lại tình nguyện vì hạnh phúc của Christine mà trả giá bằng mạng sống của mình.

...