...
Nhưng mà… Lục Cảnh Lễ càng đùn đẩy thì càng chứng minh là có vấn đề…
Lục Cảnh Lễ lại từ chối giao video lần nữa thì Lục Đình Kiêu chẳng nói gì mà quay đầu nhìn về phía máy tính để bàn.
Lục Cảnh Lễ cứ nghĩ là trót lọt rồi không ngờ lại lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ cái máy tính Lục Đình Kiêu đang ngồi…
“Đối xử với yêu nữ không cần nói đạo nghĩa, mọi người cùng nhau xông lên”, đây là phần âm thanh của quần chúng đang diễn.
“A a a a Ninh Tịch!!!” Đây là tiếng hét của nhân viên trong đoàn làm phim.
“Vân Thâm!!!” Đây là tiếng Ninh Tịch kinh hoảng hét lên.
Con ngươi Lục Cảnh Lễ cũng sắp rớt ra ngoài rồi, anh chàng xoắn xuýt chạy đến gần màn hình của Lục Đình Kiêu, quả nhiên đã thấy cái đoạn video vốn nên nằm trong email của anh ta đang được bật trên màn hình.
“Sao anh lại hack máy tính của em! Sao anh có thể phũ phàng thế hả!”
Lục Đình Kiêu liếc em trai mình một cái, ánh mắt kia tựa như đang nói rằng “đối phó với chú mà anh đây cần phải hack máy tính?”.
Vì thế một giây sau, Lục Cảnh Lễ đau thương phát hiện ra anh trai mình đang quang minh chính đại đăng nhập vào email của mình: “Cái gì thế này! Sao anh biết mật khẩu email của em!”
Đoạn video vẫn còn đang chạy tiếp, lúc này Lục Cảnh Lễ muốn ngăn cũng đã không ngăn nổi. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình xem được thái độ vô cùng lo lắng của Ninh Tịch đối với Vân Thâm…
“Khụ, anh Hai nè, thật ra thì cũng chẳng có gì đâu, dù sao tên kia cũng là vì Tiểu Tịch Tịch nên mới bị thương! Chị ấy khẩn trương như thế cũng là chuyện bình thường…” Câu an ủi này của Lục Cảnh Lễ quả thật có chút tự vả vào miệng mình.
Nếu không có cái gì thì vừa nãy anh ta kiên quyết không cho anh mình xem là vì lí do gì?
Lục Đình Kiêu lẳng lặng xem đoạn video, sắc mặt bình thản không biểu lộ chút suy nghĩ nào.
Ninh Tịch lo lắng như vậy là vì chuyện này do cô mà ra, là vì Vân Thâm là người có nhóm máu hiếm, là vì Vân Thâm là người ở cạnh cô lúc cuộc đời cô tăm tối nhất…
Tuy rằng Vân Thâm cũng để lại cho cô bóng tối nhưng ít nhiều vẫn khiến cô tiếp tục sống…
Mặc dù, anh gặp cô trước Vân Thâm nhưng lại bỏ lỡ mất quãng thời gian quan trọng nhất của cuộc đời cô…
Cho dù có nói nhiều lí do như thế nào đi nữa thì Lục Đình Kiêu cũng không thể không thừa nhận rằng, địa vị của Vân Thâm trong lòng Ninh Tịch là không thể thay thế.
…
Sau khi Ninh Tịch rời bệnh viện thì bắt đầu trả lời cuộc gọi của mọi người.
Vì đây là chuyện ngoài ý muốn cũng khiến toàn bộ đoàn làm phim rối loạn. Quách Khải Thắng với nhà sản xuất phim cũng sắp phát điên, sau khi bọn họ nhận được điện thoại của Ninh Tịch báo là Vân Thâm không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, Ninh Tịch lại thương lượng với đoàn làm phim xem nên giải quyết những chuyện tiếp theo như nào, tình huống lúc đó vô cùng khẩn cấp cho nên lúc cô cùng Giang Mục Dã đưa người đến bệnh viện cũng bị không ít người đi đường chụp lại rồi đăng lên mạng. Nhưng mà, chỉ cần Vân Thâm không sao thì vấn đề này cũng không lớn, đoàn làm phim vẫn ứng phó được…
…
Ngày hôm sau, Ninh Tịch vẫn đi tới đoàn làm phim như bình thường.
Sự cố ngày hôm qua phát sinh sau khi quay xong cho nên cảnh của Vân Thâm cũng đã qua, không cần quay lại.
Mấy ngày kế tiếp phần lớn đều là cảnh diễn của Ninh Tịch với Mạch Thi Ý.
Kết quả, cô chờ từ sáng tới tận trưa mới nhận được tin cho biết mấy ngày nay Mạnh Thi Ý có chuyện nên không tới được.
Quách Khải Thắng vốn định đánh nhanh diệt gọn đem mấy cảnh cuối cùng quay nốt cho xong, ai ngờ Mạnh Thi Ý lại kéo chân sau nên chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng lại, cho mọi người về nghỉ trước.
Ninh Tịch cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đỗ xe, cô do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định đi đến bệnh viện thăm tên nào đó một chút, rồi qua Tắc Linh. Chờ buổi tối lại chạy qua chỗ Lục Đình Kiêu làm ít món ngon bổ dưỡng cho anh…
“Đứng im!!!”
Ninh Tịch đang lên kế hoạch những chuyện phải làm hôm nay thì bên tai vang lên một tiếng cảnh cáo, đồng thời bên hông cũng bị một vật gì đó cứng ngắc, lạnh lẽo dí sát vào.
...