...
“Có thật không? Vậy thì hay quá!” Vị phu nhân kia tỏ vẻ rất mong đợi.
Lúc này Lý Vưu có chút không nhịn được mà nói với Mạnh Lâm Lang: “Làm diễn viên rất vất vả, sao cậu lại để Tiểu Tịch chịu khổ như vậy?”
Lý Vưu thực sự cảm thấy cái nghề diễn viên này không phù hợp với thân phận của Ninh Tịch, mà quan hệ của bà ta với Mạnh Lâm Lang cũng tốt nên cũng nói thẳng.
Ninh Tịch nói: “Cháu thích đóng phim ạ, cho nên cũng không thấy khổ cực gì.”
Mạnh Lâm Lang hiểu ý tứ bóng gió của Lý Vưu nhưng bà cũng chẳng thèm để ý mà nói: “Con gái Trang gia nhà tớ ý mà, chỉ cần có bản lĩnh thì muốn làm gì cứ làm cái đó, không cần để ý nhiều thứ như vậy!”
Nếu là người khác nói như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ có chút xem thường, nhưng lời này lại do Mạnh Lâm Lang nói ra nên mọi người chẳng thể phản bác.
Lấy điều kiện và bối cảnh của Trang gia thì Ninh Tịch muốn làm gì mà chẳng được?
Hiện giờ trong giới giải trí có chút nghệ sỹ khi nhìn qua thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế thì thân phận và bối cảnh của họ rất kinh người. Chỉ là do thế lực gia tộc quá lớn mạnh cho nên bên ngoài không ai biết, chỉ có một vài người trong giới biết một hai mà thôi.
Cho nên đối với nghề nghiệp của Ninh Tịch cũng không có vị phu nhân nào có ý kiến gì. Giới giải trí có loạn thế chứ loạn mấy nữa, lấy bối cảnh của Ninh Tịch thì cũng không gặp phải mấy cái thứ đó.
Trái lại, trong lần gặp mặt đầu tiên này bọn họ phát hiện ra cô bé này không chỉ có có tướng mạo và khí chất xuất sắc mà nhân phẩm cũng rất tốt.
Vừa nãy, đứng trước hai nhân viên vô lễ ngang ngược kia mà từ đầu đến cuối vẻ mặt Ninh Tịch vẫn rất bình thản, không hờn giận chút nào. Ngay cả lúc này, đối mặt với sự truy hỏi về nghề nghiệp của mình thì cô cũng vẫn rất thản nhiên, đây hoàn toàn là phong thái của tiểu thư nhà quan to quyền quý mới dạy ra được.
Mà tính cách của Ninh Tịch như vậy thì không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất cho vị trí nữ chủ nhân của gia tộc.
Trong lúc nhất thời, có vài phu nhân trong nhà có con trai đến tuổi lấy vợ liền không hẹn mà cùng có ý đồ với Ninh Tịch…
Trịnh Mẫn Quân thấy mấy vị phu nhân kia có hứng thú với Ninh Tịch thì lại cảm thấy khó chịu như bị moi tim nạo phổi.
Còn Ninh Tuyết Lạc nhìn thái độ của các phu nhân đối với Ninh Tịch, thậm chí có người vô tình tỏ ý thăm dò đám hỏi thì không ở đây nổi nữa. Cô ta lấy lí do thân thể không thoải mái mà rời khỏi buổi tụ họp mà cô ta đã mất rất nhiều công sức mới tham dự được.
Trịnh Mẫn Quân vẫn lo lắng chuyện mình đặt điều nói xấu trước mặt hai nhân viên kia bị người ta phát hiện ra nên cũng chẳng dám ở lâu, hai người họ vội vàng rời đi.
Trước khi đi, Trịnh Mẫn Quân có liếc về phía Ninh Tịch một cái, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng không rõ nghĩa…
Mọi người đang ôm ý đồ dò hỏi Mạnh Lâm Lang thì ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, mấy nhân viên phục vụ cẩn thận bê những túi quà xinh đẹp đi về phía phòng khách.
Đi theo sau những nhân viên đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám tro, khí chất cao quý, anh ta hướng về phía Lý Vưu gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Mộ Ngôn, sao con lại tới đây?” Thấy con trai mình, Lý Vưu lập tức nở nụ cười vui vẻ.
“Con vừa mới xong việc, nghe nói mẹ đang ở đây tiếp khách nên cố ý qua chào hỏi các vị khách quý.”
Lý Mộ Ngôn nói xong thì ra hiệu cho những nhân viên kia phân phát những túi quà nhỏ, sau đó tỏ vẻ thành khẩn nói: “Bởi vì Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền quản lí có thiếu sót cho nên vừa nãy đã để ảnh hưởng đến nhã hững các vị khách quý, tại đây cháu muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người!”
...