Chương 1422: Kỹ năng tán gái thức tỉnh


...

Cả ngày quay phim mà Ninh Tịch chốc phải đề phòng cái này, chốc lại phải đề phòng cái kia, quả thật là lao tâm lao lực. Thế nên trong quá trình quay phim cứ sai liên tục, có một cảnh không cẩn thận còn quất nhầm vào tay Giang Mục Dã một cái.

Giang Mục Dã ôm móng vuốt dè dặt sán đến, gương mặt đầy ấm ức: “Hôm nay tôi ngoan thế, vì cái vẹo gì lại đánh tôi chứ! Tôi nào đâu có chọc đến bà, hức hức hức…”

Ninh Tịch cạn lời nhìn cái dáng vẻ “cánh tay sắp đứt” đến nơi của anh chàng: “Khóc cái gì mà khóc, lỡ tay một cái thôi mà! Với lại có mỗi cái vết hồng hồng tí tẹo này thôi mà ông cũng gào như cháy nhà đến nơi ấy, có phải là đàn ông nữa hay không! Tôi cho ông đánh trả là được chứ gì!”

Nói rồi giơ tay ra trước mặt Giang Mục Dã.

Kết quả…

“Bà hãm hại tôi! Bà lại muốn hãm hại tôi! Cậu tôi đang ở đây, tôi đánh bà khác gì bảo tôi tự tìm đường chết!” Giang Mục Dã vẻ mặt tức giận kiểu “ông đây biết tỏng âm mưu của bà rồi nhé” mà vội tránh ra xa.

“…” Ninh Tịch không biết nên nói gì chỉ đành đưa tay đỡ trán, quả thật là càng ngày càng loạn…

Cách đó không xa, đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Mạnh Thi Ý bị hai gã vệ sĩ của Vân Thâm ngăn lại, bất kể là cô ta dùng biện pháp cứng hay mềm đều chẳng có tác dụng.

Đừng thấy Vân Tâm suốt ngày Hoàng nhi này tiểu Hoàng nhi nọ với Ninh Tịch, hơi tí là lại tìm Ninh Tịch để ghép thoại thì những người khác trong đoàn làm phim dám lại gần anh ta. Bởi vì, chỉ cần lại gần anh ta trong vòng ba bước thì hai gã vệ sĩ kia sẽ dùng ánh mắt đáng sợ như muốn giết người nhìn bọn họ chằm chằm.

Kỳ quái là… không biết là vì sao… dường như chỉ có mỗi Ninh Tịch là ngoại lệ…

Quách Khải Thắng quan sát mấy lần liền phát hiện ra, hai gã vệ sĩ đối với bất kì ai cũng đều có thái độ đề phòng nhưng chỉ khi Ninh Tịch đến gần thì thái độ lại thả lỏng hơn, biểu hiện khá là rõ ràng.

“Tiểu Hoàng nhi làm sao thế, tâm trạng không tốt à?” Vân Thâm nhàn nhã đi đến trước mặt Ninh Tịch, những ngón tay thon dài của anh ta đang cầm một hộp kem: “Nghe nói đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên.”

Ninh Tịch xoa xoa đám da gà da vịt nổi đầy trên người, nhìn con hàng này bằng ánh mắt gặp phải quỷ cmn rồi, cô đè thấp giọng nói: “Rốt cuộc là anh lại lên cơn điên gì thế hả?”

Cái tên này cả ngày hôm nay đều cực kì khác thường, dịu dàng đến mức khiến cô sởn cả gai ốc…

Vân Thâm cười khẽ một tiếng như thể không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn: “Có muốn tôi xúc cho em ăn không?”

Ninh Tịch vô thức nhìn về phía Lục Đình Kiêu một cái, nghiến răng trèo trẹo nở một nụ cười khéo léo không chê vào đâu được: “Cám ơn ý tốt của Vân tổng, nhưng thật xin lỗi, tôi đang giảm béo.”

“Béo một chút không tốt sao?” Trong ánh mắt nhìn Ninh Tịch của Vân Thâm ý cười ngày càng đậm đặc: “Nếu béo lên một chút thì nơi mà tôi thích trên người em… cũng sẽ to hơn một vòng…”

Ninh Tịch: “!!!”

Đờ phắc!

Câu tán tỉnh ám muội thế này mà lại được thốt ra từ miệng của cái gã này á?

Cái gã này rốt cuộc là đã bị cái gì kích thích gì rồi???



Những người xung quanh tuy rằng cách cũng không xa nhưng lại không biết hai người đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thái độ quan tâm đặc biệt của Vân Thâm đối với Ninh Tịch là trên mặt của bọn họ lại hiện vẻ hâm mộ.

Tuy rằng vì cảnh quay của hai người tương đối nhiều, lại là diễn cha con nhưng thái độ của Vân tổng đối với Ninh Tịch cũng hơi quá tốt rồi đấy. Cứ nhìn Mạnh Thi Ý vắt hết óc ra tìm cách đến gần nhưng có ăn thua gì đâu, xem ra tin đồn Vân tổng là của fan Ninh Tịch có khi là thật rồi.

Số Ninh Tịch cũng tốt quá đi mất, có được một fan trâu bò thế này, chả trách người như Vân tổng lại cố ý dành thời gian để chạy đến đây diễn một nhân vật phụ nhỏ nhoi! Tiêu 30.000 vạn để đổi lại một nhân vật phụ…

...