...
Ninh Diệu Hoa tất nhiên là hy vọng con gái mình được vào tổng công ty, nhưng người ông ta hy vọng là Ninh Tuyết Lạc chứ không phải Ninh Tịch.
Đối với ông ta mà nói thì việc Ninh Tịch bước chân vào công ty thì chẳng khác nào tai họa. Mất thể diện ở nhà đã đành, đến công ty mà thế nữa thì làm sao ông ta còn dám vác mặt đi gặp người. Chưa kể ông ta đã thề sống thế chết với Tô gia rằng, người thừa kế của Ninh gia sau này chắc chắn là Ninh Tuyết Lạc!
Thừa dịp ba cha con bọn họ cãi vã, Trang Linh Ngọc đi tới cạnh Ninh Tịch, dùng sức kéo cô một cái nghiến răng nói: “Mày còn ở đây làm gì? Không mau cút đi! Cả nhà đang yên bình, mày vừa tới thì rùm beng hết cả lên, mày muốn ngày mừng thọ của ông nội mày thành trò cười cho thiên hạ đấy hả?”
Mặc dù vẻ mặt Ninh Tịch vẫn lạnh nhạt nhưng Ninh Thiên Tâm nghe không nổi nữa, dẫu cho không tiện nói cũng không nhịn được mở lời: “Bác dâu nói những lời này thật bất công, Tiểu Tịch chỉ tới thăm ông nội một chút thôi, để không làm phiền mấy người cháu thậm chí còn đưa ông nội ra hậu viện gặp mặt. Từ đầu tới đuôi Ninh Tịch vẫn chưa nói một câu nào, chưa làm một cái gì! Thì sao có thể là lỗi của em nó?”
“Nó không làm cái gì hết sao, chỉ cần nó xuất hiện ở đây đã đủ rồi! Còn nữa, chuyện nhà tôi không cần một người ngoài như cô xía vào!”
…
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị.
Đã qua hai giờ nhưng Ninh Tịch vẫn chưa về.
Tiểu Bảo vẫn nằm ở cửa sổ nhìn chằm chằm ra ngoài, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng bắt đầu liên tục liếc nhìn di động.
Nhìn hai cha con, Lục Cảnh Lễ chịu hết hổi: “Này này này, em nói hai người đó, có thể bình thường một chút không hả? Chỉ mới có hai tiếng không gặp thôi có được không?”
Lại qua năm phút, người vẫn chưa thấy đâu.
Lục Đình Kiêu cầm di động lên, trực tiếp gọi cho Ninh Tịch nhưng không ai bắt máy.
Hậu viện Ninh gia.
Di động trong túi xách của Ninh Tịch vang lên, nhìn tên người gọi thấy là Lục Đình Kiêu, lại nhìn đồng hồ đã quá hai tiếng rồi.
Chắc là hỏi cô mấy giờ về đi.
Ninh gia lúc này đã cãi nhau thành một nùi, Ninh Tịch không tiện nghe điện thoại vì vậy đi thẳng đến cạnh ông nội nhẹ nhàng nói: “Ông nội, những chuyện khác để hôm khác gặp lại nói, hôm nay con chỉ tới thăm ông một chút, lát nữa con còn có việc gấp phải về, chúc ông thọ tỉ nam sơn!”
“Có việc gấp vậy, nhanh thế đã đi rồi?” Ninh lão gia tử vừa nghe liền nóng nảy: “Con đừng để ý đến mấy tên khốn nạn này! Có ông nội ở đây chẳng ai có thể đuổi con đi!”
Ninh Tịch nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng ông nội đang kích động mà thở hổn hển: “Ông nội nghe con nói đã, gần đây con thực sự tương đối bận rộn, nếu không cũng chẳng vội vàng chạy tới thăm ông thế này!”
“Tiểu Tịch, ông nội xin lỗi con, là ông nội để con chịu ủy khuất…” Ninh Trí Viễn cho rằng cô đang an ủi mình, bởi vì thái độ của Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc khiến Ninh Tịch quá đau lòng nên mới vội vã rời đi, trong lòng ông tràn ngập áy náy.
Ninh Tuyết Lạc đứng một bên nhìn vẻ mặt của Ninh lão gia tử cũng biết mọi chuyện hỏng bét rồi.
Hiện tại mặc dù Ninh Diệu Hoa đang cầm quyền Ninh gia, nhưng cổ phần vẫn bị Lão gia tử nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu ông nghiêng về phía Ninh Tịch thì mọi chuyện không dễ dàng rồi.
Cô ta sợ nhất là Ninh lão gia có áy náy với Ninh Tịch, dẫu sao Ninh Tịch mới là ruột thịt chân chính của ông, dẫu cho Ninh Tịch có thảm hại, bẩn thỉu thế nào đi chẳng nữa thì chỉ cần một câu mềm mỏng là có thể phá hủy mưu đồ nhiều năm của cô ta.
Cũng chỉ vì cái dòng máu chết tiệt kia sao?
Cũng chỉ bởi vì trên người cô ta không có dòng máu của Ninh gia, còn Ninh Tịch thì có cho nên cô ta phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới được sao?
...