Chương 1638: Người như anh sẽ cô đơn cả đời đấy


...

“Tên đó cứ cương quyết đưa em về, còn tự mình bế muội lên giường nữa!” Phong Tiêu Tiêu không chút do dự mà bán đứng người ta.

“…” Ninh Tịch hết nói nổi, liệu có phải tên đó bị tâm thần phân liệt không vậy?

“Đệch! Thế mà anh ta vừa tỉnh một cái liền đuổi muội đi, còn chất vấn muội kêu sao muội lại ở đây nữa đấy…” Ninh Tịch không nhịn được mà ói mửa.

Phong Tiêu Tiêu che mặt đỡ trán: “…” Lão Đại à, anh mà cứ vậy thì sẽ cô đơn cả đời đấy!

“Nhưng Tiểu sư muội này, sáng nay muội chỉ tham gia một buổi thử vai thôi, sao lại đến nỗi ngất xỉu thế hả? Annie nói tại muội bị kích động quá độ cộng với mất sức nên bị vậy! Kể cả là phim hành động cũng đâu đến nỗi vậy?” Phong Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi.

Ninh Tịch khẽ ho một tiếng: “Có những lúc vì quá nhập vai nên sẽ bị như vậy, chủ yếu vẫn là do dạo này muội mệt quá thôi…”

Phong Tiêu Tiêu cũng không nghi ngờ gì: “Lúc ấy Lão Đại còn cứ khăng khăng bắt mang cái video thử vai của muội về để xem cơ…”

Ninh Tịch “thịch” một cái trong lòng: “Anh ta có nói gì không?”

Phong Tiêu Tiêu nhún vai: “Không biết, tỷ chỉ nói anh ta làm vậy không tốt lắm đâu liền bị anh ta đuổi xuống xe luôn rồi!”

Ninh Tịch lại nhìn Annie, ánh mắt dò hỏi.

Trông Annie có vẻ hơi khó xử nhưng cuối cùng cũng vẫn không có cách nào cự tuyệt được câu hỏi của Ninh Tịch, cô hơi ngượng ngập nói: “Lão đại cũng không nói gì nhiều… chỉ có hai chữ…”

Ninh Tịch: “Hai chữ? Hai chữ gì?”

Annie: “Ngu… ngu ngốc…”

Ninh Tịch: “…”

Đúng lúc này, điện thoại của Phong Tiêu Tiêu vang lên.

Chính là ai kia gọi tới.

“Cô đưa cô ta về đi.” Điện thoại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Vân Thâm.

Mắt Phong Tiêu Tiêu sáng lên, cho là cuối cùng anh chàng này cũng đã giác ngộ rồi, đang tính nói với Tiểu sư muội thật ra tên này cũng có lúc bình thường để vun vén cho hai người. Kết quả, đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh sắc lạnh hơn: “Dám nói thừa một chữ, tôi sẽ đánh gãy chân cô!”

Phong Tiêu Tiêu: “…” Được thôi, cô từ bỏ việc trị liệu cho Lão Đại nhà mình đây…

Cuối cùng, Phong Tiêu Tiêu cũng không nhiều lời nữa: “Tiểu sư muội, xe của muội giờ vẫn đang ở đồn cảnh sát, để tỷ đưa muội về nhé!”

Ninh Tịch gật đầu không có từ chối, cái nơi quỷ quái này quả thật không thể bắt xe về được.

Ninh Tịch vừa mới tỉnh dậy vốn đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng khi cô vừa xuống lầu cùng Phong Tiêu Tiêu và… nhìn thấy bày bố của căn biệt thự này xong thì lập tức lại rơi vào hoang mang…

“Ôi mẹ ơi! Muội đang nằm mơ hả? Hay muội tới nhầm chỗ rồi?”

Căn nhà ma u ám giờ bỗng rực rỡ lên hẳn, những bức tranh sơn dầu quỷ quái treo trên tường giờ đã đổi hết thành những bức tranh hiện đại với gam màu sắc tươi sáng, đồ gỗ tối màu cũng bị đổi sạch, trên bàn bày hoa tươi, tấm rèm cửa trắng u ám giờ cũng đổi thành màu hồng và có viền ren…

Sao tự nhiên cái nhà ma này lại thành lâu đài của công chúa thế này?

“Rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, khẩu vị tên này sao tự dưng thay đổi nặng thế?”

Phong Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt không chút rung động nào của Tiểu sư muội mà lại không thể nói “tất cả là làm vì muội đấy”, thật đúng là nghẹn chết mất thôi!

Trên lầu, trước cửa sổ buồng ngủ, Vân Thâm chậm rãi châm một điếu thuốc, kín đáo trông theo bóng lưng rời đi của cô gái, trong tâm trí lại hiện lên cảnh tượng mà anh đã thấy trong đoạn video thử vai lúc sáng.

Đồ ngốc, mong là sau khi cô biết được sự thật sẽ không hối hận…

...