Chương 1294: Sắc đẹp của anh có thể nghiền nát tất cả mọi người đấy!


...

Cậu Hai à, cháu không biết thật mà, cậu đi hỏi thẳng Ninh Tịch thì hơn!” Giang Mục Dã không dám nhiều lời, sợ sẽ bị Ninh Tịch đánh chết, đành lấp liếm cho qua rồi chuồn mất.

“Aiya, chạy cái gì thê…” Lục cảnh Lễ tiếc nuối, tính tò mò lại trỗi dậy.

Sau cơn tò mò, cuối cùng cũng nhớ tỏi ông anh mình, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, an ủi nói: “Khụ khụ, anh, đều tại cái miệng quạ này của em. Nhưng, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người này giờ đã hoàn toàn trở thành kẻ thù rồi, đã thế trông thái độ hung tàn của chị dâu kìa, tên Mạc Thần Tu này chắc chắn không có sức uy hiếp gì đâu…”

Lục Đình Kiêu: “Nếu có uy hiếp thì đã sao?”

Lục Cảnh Lễ vội vuốt lông: “Phải phải phải! có uy hiếp thì cũng chẳng có gì phải sợ cả! sắc đẹp của anh có thể nghiền nát được hết đám người ở đây ấy chứ!”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng một người đàn ông gào lên đau đớn, Ninh Tịch bẻ ngược tay Mạc Thần Tu, sau đó đè gối lên lưng anh ta ép chặt xuống mặt đất…

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc!

Tất cả mọi người xem thế cũng đủ rồi, còn vỗ tay nữa!

Một lát sau, Ninh Tịch nhấc chân mình lên, thả lỏng Mạc Thần Tu ra.

Nếu không phải cô vẫn phải kiêng dè, sợ làm Mạc Thần Tu bị thương, ảnh hưởng tới việc quay phim, thì làm gì phải mất nhiều thời gian như thê.

Đánh lâu như vậy, Ninh Tịch chỉ toát một tầng mồ hôi mỏng, quần áo vẫn rất chỉnh tề.

Mạc Thần Tu thì ngược lại, mồ hôi chảy ròng rã, vạt áo ưốt sũng, áo quần lộn xộn, sau lưng còn có một dấu chân bắt mắt…

Thấy Mạc Thần Tu bị ngược, Lí Nhạc Khải cảm thấy vui sướng vô cùng.

Đúng là kẻ ác có ngày bị trời trị mà!

Nhân cơ hội này, Mạch Hoài An vội chạy tới hòa giải: “Tốt lắm tốt lắm, rất đặc sắc, Thần Tu và Ninh Tịch đều rất giỏi, hai người cho chúng tôi xem một trận no mắt luôn đấy. Nhưng cuối cùng vẫn là Ninh Tịch hơn một chút, thế nên vai diễn này vẫn sẽ để Ninh Tịch đóng nhé!”

Mạch Hoài An dò xét nhìn về phía Mạc Thần Tu: “Thần Tu, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”

Vì Mạc Thần Tu vừa đánh một trận kịch liệt, nên giờ vẫn còn đang thở gấp, anh ta thở hổn hển không lên tiêng, xem như đã nhận thua.

Mạch Hoài An thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Dĩnh xem như cũng sông sót sau tai nạn.

Mạc Thần Tu từ từ đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, trong đồng tử tràn ngập tâm trạng phức tạp và đấu tranh, ánh mắt đó không chỉ đơn giản là tức giận cùng thù hận…

Còn sự chú ý của Ninh Tịch lúc này thì hoàn toàn dồn hết về phía tình yêu của cô rồi.

“Lục Tổng, vậy chúng tôi tiếp tục thử vai nhé?” Mạch Hoài An xin ý kiến, không ngờ Lục tổng lại đích thân tới đây, ông có thể thấy được tầm quan trọng của quảng cáo lần này rồi.

Lục Đình Kiêu hơi gật đầu.

Lục Cảnh Lễ xua xua tay thúc giục: “Mau bắt đầu đi! Bắt đầu đi!”

Kết thúc nhanh để anh còn đi hóng chuyện của Tiểu Tịch Tịch nữa chứ! Nôn nóng muốn chết rồi đây này!

Sau cơn phong ba nho nhỏ, cuối cùng cũng chính thức casting rồi.

Vì có Lục Đình Kiêu và Lục cảnh Lễ ở đây quan sát, nên mọi người đều cố gắng hết sức, cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, vai diễn của mọi ngưòi cũng được chốt lại.

Nhưng còn lại vai diễn cuối cùng, chính là vai nữ chính của Ninh Tịch.

“Tôi có cần phải đổi quần áo không?” Ninh Tịch hỏi.

“Đúng rồi, đúng rồi, tôi đã bảo người chuẩn bị hết cho cô rồi!” Mạch Hoài An nói.

“Anh Tịch đi theo tôi nào!” Diệp Dĩnh dẫn Ninh Tịch vào phòng thay đồ.

“Vâng, làm phiền trưởng phòng Diệp rồi!” Ninh Tịch đi theo Diệp Dĩnh vào một căn phòng khác.

Mấy người còn lại đã thử xong vai nhưng xem ra có vẻ rất tò mò, ngoài Giang Mục Dẵ ra, họ đều từng thấy ảnh mặc đồ nữ của Ninh Tịch, nhưng chưa từng thấy Ninh Tịch mặc vậy ở ngoài đời bao giờ.

Đặc biệt là Mạc Thần Tu, từ sau khi Ninh Tịch vào phòng thử đồ, trông anh ta có vẻ rất nôn nóng bất an, vẻ mặt nhu đang đợi phán quyết vậy.

...