...
Ninh Tịch nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run rẩy, giọng nói có chút khàn khàn: “Lục Đình Kiêu, sao em lại không nghe lời cô giáo vậy?”
Rõ ràng cách đây không lâu, cô còn dạy anh nhất định phải giữ nguyên trạng thái, không được manh động… kết quả anh lại trực tiếp tỏ tình cầu hôn, đúng là bẫy trời mà…
“Thầy cô giáo chỉ dạy những cái cơ bản, còn việc học hỏi là ở mình.” Giọng điệu của Lục Đình Kiêu ngược lại rất có lí.
“Cô chưa từng dạy em giở trò lưu manh!”
“Nhưng, chỉ có cách này mới có thể khiến cô biết, người em thích chính là cô.”
“Như vậy là em phạm thượng rồi!”
“Vậy thì nhất định là vì cô quá đáng yêu…” Lục Đình Kiêu vẫn áp trán vào trán cô, bàn tay to lớn của anh nhấc ngón tay mảnh khảnh của cô lên đặt vào tim mình, con ngươi thanh lãnh lúc này lại nóng như núi lửa, giọng nói như lời thần chú mê hoặc trái tim cô: “Cô giáo à, ở bên em đi, mọi thứ của em đều là của cô hết…”
“Anh đừng nói gì nữa!!!” Đầu Ninh Tịch là một mảnh hỗn loạn, thật ra khi cô tự xưng là cô giáo đã tự cảm thấy mất hết cả thể diện rồi….
Cô đang muốn bịt tai lại, nhưng vẫn muộn một bước.
Lục Đình Kiêu nói tiếp: “Tiểu Bảo cũng là của cô.”
Đồng tử của Ninh Tịch chợt co lại: “…!!!”
Lục Đình Kiêu thản nhiên quan sát phản ứng của cô, thấy cô trợn tròn mắt nhìn mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngón tay như thể đang trêu đùa một chú mèo, từng chút từng chút nhẹ nhàng miết lên phần da thịt mẫn cảm phía sau ót cô: “Hiện tại là bao nhiêu phần trăm rồi? Hửm?”
Ninh Tịch che mặt, trả lời theo phản xạ: “Một nửa, một nửa rồi…”
Nói xong, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình: “Đệch! Lục Đình Kiêu, anh cũng quá là vô liêm sỉ rồi đấy, cư nhiên còn lợi dụng cả Tiểu Bảo!”
“Tiểu Bảo là ưu thế trời sinh của tôi, sao có thể nói là lợi dụng được?”
“Vậy anh dùng mỹ nhân kế với tôi thì sao!!!” Ninh Tịch căm phẫn dâng trào, muốn thoát khỏi tư thế bị anh hoàn toàn nắm trong tay thế này, Lục Đình Kiêu rõ ràng không dùng sức làm đau cô, nhưng cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi.
“Có sao?” Lục Đình Kiêu giở giọng vô tội.
“Được được được, anh không dùng, là tự tôi ảo tưởng ra được chưa! Ơ… Lục… Đình Kiêu…” Ninh Tịch đang oán thán, nói được một nửa đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hửm?”
Mặt Ninh Tịch tái mét ôm lấy bụng: “Tôi… bụng tôi đau quá…”
“Cái gì? Đau ở đâu?” Mặt Lục Đình Kiêu lập tức trở nên nghiêm túc.
“Bụng, bụng đau! Không xong rồi! Càng ngày càng đau…” Trán Ninh Tịch bắt đầu đổ mồ hôi.
“Rốt cuộc là làm sao? Đang yên đang lành sao tự dưng lại đau bụng? Thức ăn có vấn đề?”
Ninh Tịch ho nhẹ: “Hự, chắc không phải đâu… tôi nghĩ… chắc tại no quá… vừa rồi lúc tôi uống xong cốc nước cam đã cảm thấy dạ dày không ổn rồi…”
Lúc này Lục Đình Kiêu mới phát hiện hầu hết đồ ăn trên bàn gần như đều bị mình cô ăn sạch, cô lại còn uống thêm một cốc nước to như vậy, anh tức giận nói: “Ninh Tịch! Em bị ngốc hả? Ăn nhiều thế mà không biết no à?”
Ninh Tịch còn cáu hơn anh: “Không phải tại anh chắc! Tôi bị anh dọa sợ đến mức cứ phải ăn mãi cho đỡ sợ! Anh lại còn một mình uống hết rượu không chừa giọt nào cho tôi! Tôi không uống nước hoa quả thì uống gì! Giờ anh còn mắng tôi!”
Nói xong cô lại ôm bụng, “ai ui” thảm thiết.
Thấy thế cơn giận của Lục Đình Kiêu cũng bay sạch vội vàng động viên cô: “Là lỗi của tôi… Tôi đưa em tới viện!”
...