Chương 1089: Anh ta chắc chắn điên rồi!


...

Ninh Tịch bật cười thành tiếng: “Có tác dụng là tốt rồi, uống hết con lại đi cắt cho ông nhé!”

“Tiểu Tịch, còn tìm được thầy lang ở đâu thế? Ông thầy lang này có bản lĩnh thực sự đó! Ông nội đi khám đông y bao nhiêu lần, thuốc khó uống thì thôi lại chẳng có tác dụng mấy, tác dụng phụ còn nhiều hơn cả tác dụng chính!” Ninh lão gia tử càu nhàu nói.

“Đó là một người bạn của con, kì thực tuổi cũng không nhiều, nhưng mà y thuật rất tốt!” Ninh Tịch trả lời.

Từ sau lần Annie tới thăm, thi thoảng cô có nhắn tin liên hệ với cô bé ấy, có một lần nào đó cô chỉ thuận miệng nói một hai câu, Annie liền gửi cho cô một đơn thuốc rất tường tận, tỉ mỉ.

Thế nên Ninh Tịch bốc hai thang thuốc mang đến cho ông nội dùng thử xem, không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Xem ra phải tìm cơ hội cảm ơn Annie cho tử tế mới được…

“Tuổi tác không lớn thế mà cũng dám cắt thuốc đưa cho ông nội cháu uống, cũng không sợ ông nội uống vào rồi lại sinh bệnh ra đấy à!” Ninh Diệu Bang ngồi bên cạnh lầm bầm một câu.

Đúng lúc này, Ninh Diệu Hoa chen vào một câu: “Chẳng phải là ba cũng bảo là có tác dụng rồi còn gì? Chú nói lắm thế làm gì!”

Ninh Diệu Hoa nói rồi, quay sang nói với Ninh Tịch bằng thái độ thân thiết: “Tiểu Tịch à, khó cho con có lòng!”

Bây giờ đang trong trong thời kỳ đặc biệt, dù cho ông ta có bất mãn mấy với Ninh Tịch đi nữa cũng phải lôi kéo Ninh Tịch về phía mình.

Trang Linh Ngọc hừ lạnh một tiếng, như thể đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Ninh Diệu Hoa mau chóng cản lại: “Tiểu Tịch, mau ngồi xuống đi!”

Nhìn thấy cái thái độ lấy lòng của Ninh Diệu Hoa với Ninh Tịch, dù Ninh Tuyết Lạc có không vui cũng phải cố mà nhịn.

Bây giờ, phải lấy hết cổ phần trong tay Ninh Tịch về mới là chuyện cấp bách nhất.Z

“Chị ơi, qua đây ngồi với em này!” Ninh Tuyết Lạc đi đến bên cạnh Ninh Tịch, ân cần kéo Ninh Tịch ngồi xuống tay phải của mình.

Vốn dĩ ngồi bên tay trái Ninh Tuyết Lạc là Trang Linh Ngọc, bên tay phải là Tô Diễn.

Tô Diễn nhìn thấy Ninh Tuyết Lạc kéo Ninh Tịch lại đây liền chủ động nhường chỗ, thế nên Ninh Tịch liền ngồi giữa Ninh Tuyết Lạc và Tô Diễn.

Sau khi Ninh Tịch ngồi xuống, Tô Diễn có vẻ không được tự nhiên, lại dịch ra xa hơn một chút.

Nhưng dù có xa nữa thì cũng vô dụng, mùi hương thanh ngọt từ trên người cô gái như hình với bóng quấn lấy gã ta mỗi lần hô hấp, thấm vào tận trong lòng.

Gã ta đã không còn nhớ nổi, bao lâu rồi không ở gần cô như thế này…

Càng nghĩ càng không hiểu, tại sao chỉ cần ngồi cạnh mà thôi lại khiến gã cảm thấy cả người đều khó chịu như thế.

Lúc này, cô gái nhỏ bênh cạnh bị Ninh Tuyết Lạc kéo sang nói chuyện, đuôi mắt gã nhìn thấy hàng lông mi rung rung như cánh bướm của cô và còn cả đôi môi mềm mịn cùng với cặp xương quai xanh tinh xảo, trắng muốt…

Gã ta nhất định là điên rồi!

Vị hôn thê đang ở đây nhưng ánh mắt gã ta lại bị một người con gái khác thu hút, thậm chí người con gái đó còn là Ninh Tịch, người mà gã luôn luôn coi như là em gái…

Từ sau khi phát hiện sự khác thường của mình đối với Ninh Tịch, gã ta đã kiềm chế không gặp cô rất lâu, rất lâu, sự thực chứng minh rằng, cách đó quả thật có hiệu quả, gã hẳn là quên dần cô luôn.

Nhưng mà mãi cho đến hôm nay gặp lại gã ta mới phát hiện ra rằng tình cảm bộc phát sau một thời gian đè nén càng khiến người ta kinh ngạc, càng khó để kiềm chế…

Tô Diễn! Tỉnh táo lại!

Gã ta hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

“Chị, bộ quần áo này của chị đẹp thật đấy!” Ninh Tuyết Lạc nói với giọng tán thưởng.

Rồi sau đó, cô ta khẽ sờ sờ vạt áo của Ninh Tịch tỏ vẻ như thể vừa mới phát hiện ra: “Chị, bộ này hình như thiết kế mùa xuân mới nhất của Tắc Linh đúng không? Lần trước em thấy chị đi tham gia chương trình cũng mặc bộ này, sau đó rất nhiều người đều hỏi về nhãn hiệu này, nghe nói bộ này của Tắc Linh dạo này còn hết hàng luôn rồi cơ!”

...