...
Trang Tông Nhân “hừ” một tiếng: “Hỏi nghiêm túc đấy, đừng có đùa với cha!”
“Cha, con đùa với cha làm gì, chuyện này con vốn không định nói với cha, có điều qua hôm nay… cha nhất định sẽ đi điều tra cô nhóc kia giống con đợt trước. Trước đây con thấy con bé có thiên phú không tồi, muốn kéo nó vào quân ngũ nên đã cho người đi điều tra.”
“Cho nên thế nào, nói trọng điểm đi!” Trang Tông Nhân thúc giục.
“Ở đây đông người không tiện, về rồi con nói rõ với cha!”
Trang Tông Nhân nghe vậy thì cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên mà quay sang nhìn Trang Vinh Quang và Ninh Tịch…
Chỉ thấy ngay lúc này đây, Trang Vinh Quang đang quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ như muốn chết đến nơi cơ mà cái miệng vẫn không chịu nhận thua: “Khốn kiếp… Làm màu cái gì chứ! Cho ông mấy ngày, ông cũng có thể bịt mắt bắn trúng cho coi!”
Ninh Tịch cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, nhạt nhẽo nói: “Thế tôi cho cậu thời gian luyện tập đó. Nếu đến lúc ấy mà cậu làm được thì tôi không chỉ tự động rời khỏi chị cậu… mà còn mặc đồ nữ chạy quanh sân bắn ba vòng nữa, thế nào?”
“Chắc chứ?” Trang Vinh Quang lúc này giống như chết đuối thì với được cọc.
Để cho tên thối thây này mặc đồ nữ chạy quanh sân bắn ba vòng! Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi! Cũng đủ để rửa nỗi nhục trong lòng.
“Đương nhiên, có chị cậu làm chứng đó!” Ninh Tịch nhìn Trang Khả Nhi rồi nói.
Trang Khả Nhi che miệng quay đầu đi chỗ khác, cố nén cười, Tiểu Tịch đúng là xấu xa quá mà!
Cách đó không xa, Trang Liêu Nguyên nhìn cảnh này cũng chỉ lắc đầu cười: “Thằng trời đánh nhà chúng ta cuối cùng cũng có người trị được rồi!”
Trang Tông Nhân thì lại còn đang suy nghĩ những lời vừa rồi của con trai, cái gọi là “nhà chúng ta” là sao?
“Thế… tao yêu cầu lúc đó mày phải mặc váy công chúa màu hồng phấn! Còn phải đi giày cao gót! Đầu còn phải cài hoa!” Trang Vinh Quang nói đầy ác ý.
Ninh Tịch rất sảng khoái đồng ý hết tất cả: “Ok, không vấn đề!”
“Mày chờ đó cho tao, một tháng nữa gặp! Mày chắc chắn phải mặc đồ nữ rồi!” Trang Vinh Quang gầm lên, cả người sôi trào sức mạnh trước đây chưa từng có. Cậu nhất định phải đánh bại tên khốn này! Nhất định phải khiến hắn mất mặt, khiến hắn phải trả một cái giá lớn!
Đúng rồi, đến lúc đó cậu phải chụp ảnh lại cảnh tên đó mặc đồ nữ nữa, để xem sau này hắn ta còn dám tìm cậu gây phiền phức không…
…
Ban đêm, trong thư phòng nhà họ Trang.
“Đứa trẻ này… là con gái của Linh Ngọc!” Trang Liêu Nguyên cũng không giấu diếm mà nói thẳng sự thật cho Trang Tông Nhân biết.
Trang Tông Nhân đã bị tổn thương quá nhiều vì chuyện của Trang Linh Ngọc, qua ngần ấy năm cũng không thể xóa nhòa. Trước đây ông không nói chuyện Ninh Tịch cho Trang Tông Nhân biết là vì sợ ông ấy đau lòng.
“Cái gì? Con gái của Linh Ngọc?” Quả nhiên vẻ mặt của Trang Tông Nhân lập tức biến sắc.
“Đúng vậy.” Trang Liêu Nguyên gật đầu.
Nghe thấy cái tên Trang Linh Ngọc, Trang Tông Nhân lập tức ngã ngồi xuống, hồi lâu không nói gì, tựa như đang chìm vào cảm giác đau lòng thảm thiết, lúc lâu sau mới từ từ mở miệng: “Nhưng mà… con gái của Linh Ngọc… trước đây cha đã gặp qua một lần… không giống thế này…”
Trang Liêu Nguyên thở dài: “Người cha thấy hai năm trước quả thật không phải là Tiểu Tịch. Cụ thể việc này hơi phức tạp, để con từ từ giải thích vậy, bằng không chỉ sợ cha không chịu nổi chuyện này…”
...