Chương 2077: Trở về ăn thức ăn cho chó


...

Lúc Tô Diễn đuổi theo thì đã muộn một bước, Ninh Tuyết Lạc đã lên một chiếc xe taxi phóng vút đi, nhanh chóng biến mất trên con đường đông đúc.

Tô Diễn khẽ nguyền rủa một tiếng sau đó vội vàng lái xe đuổi theo.



Cao ốc của công ty Tắc Linh.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Hàn Mạt Mạt vác bộ mặt đưa đám đến mạnh mẽ yêu cầu Ninh Tịch cho làm thêm giờ.

“Bà chủ! Van xin chị mà! Van xin chị! Cho em làm thêm giờ đi mà! Thứ bảy chủ nhật, tất cả các buổi tối đều xếp kín cho em đi mà!”

Ninh Tịch đặt tài liệu trong tay xuống nhéo nhéo mi tâm, dở khóc dở cười nhìn cô nhóc trước mắt: “Lần đầu tiên chị nghe được một yêu cầu nào lại mạnh mẽ thoát tục đến vậy đấy!”

Hàn Mạt Mạt gấp đến mức ánh mắt đỏ bừng: “Bà chủ, em nói nghiêm túc!”

“Được rồi! Nói xem tại sao lại muốn làm thếm giờ?”

Hàn Mạt Mạt nín nhịn hồi lâu, cuối cùng gào toáng lên một cách cực kì tủi thân: “Ba mẹ em ở nhà ngày ngày ngược đãi em thôi!!!”

Ninh Tịch sửng sốt: “Ngược đãi em?”

Hàn Mạt Mạt bắt đầu kể khổ: “Bà chủ, em mới có 24 tuổi đầu! Tốt nghiệp đại học còn chưa tới hai năm! Là thời điểm tuổi xuân phơi phới đó! Thế mà ba mẹ cứ giục em đi tìm đàn ông, còn chê em không có bạn trai! Những mà, rõ ràng chính là lúc đầu do ba mẹ quản em nghiêm cơ mà, con trai nhà người ta tới tìm em chỉ để thông báo chút việc thế mà em đã suýt bị ba cắt chân! Bây giờ thì cả hai cứ nhao nhao giục em đi tìm trai, em phải tìm ở đâu chứ!”

“Tệ nhất là… ba mẹ còn ngày ngày trước mặt em show ân ái, sau đó còn giễu cợt em là cẩu FA! Cuộc sống thế này em làm sao mà sống nổi!”

“Bà chủ, trong lòng em có nỗi khổ! Xin chị cho em làm thêm giờ đi mà! Em không muốn về nhà ăn thức ăn cho chó đâu!”

Hàn Mạt Mạt khóc lóc kể khổ xong, thấy bộ dạng Ninh Tịch có chút hoàng hốt nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt lại hiện lên vẻ buồn bã thì gãi gãi đầu dè dặt hỏi lại: “Bà chủ, chị sao thế?”

Ninh Tịch nghe vậy thì bừng tỉnh, cô lắc đầu nói: “Không có gì.”

Chắc là vừa rồi nghe Hàn Mạt Mạt kể những chuyện giữa cô bé và ba mẹ của mình thì đột nhiên có chút… cảm khái đi.

Lúc này di động của Hàn Mạt Mạt đột nhiên vang lên. Cô nhóc nhìn tên người gọi tới thì bộ dạng cứ y như kẻ địch gọi tới, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi nhìn Ninh Tịch rồi vội vàng cầm di động qua một góc nhận điện thoại.

“Mẹ… không có! Con phải làm thêm giờ thật mà! Không gạt mà! Lừa mẹ con là chó con!… Con đâu có nói mẹ là chó con! Con nói chính con mà! Được rồi được rồi… dù sao con cũng phải làm thêm giờ thật…”

Ninh Tịch ngồi trước bàn làm việc lẳng lặng nhìn Hàn Mạt Mạt gọi điện thoại.

Thấy bộ dạng khóc tức tưởi của cô nhóc thì cười nhẹ một tiếng rỗi vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo Hàn Mạt Mạt đưa điện thoại cho mình.

Hàn Mạt Mạt thấy vậy thì do dự một chút nhưng vẫn đưa di động qua.

“Alo, bác Hàn ạ! Cháu là cấp trên của Mạt Mạt.”

“A…” Đầu bên kia, mẹ Hàn Mạt Mạt còn đang nhắc nhở con gái, đột nhiên nghe thấy giọng của Ninh Tịch thì im bặt rồi lập tức đổi qua một giọng vô cùng hồ hởi: “Là cấp trên của Mạt Mạt đấy ạ! Xin chào xin chào! Có phải Mạt Mạt cho cháu thêm phiền không? Hay là nó phạm phải lỗi gì?”

“Không phải đâu ạ, Mạt Mạt rất biết phấn đấu, làm việc cũng rất tốt! Cháu đang chuẩn bị cho em ấy thăng chức nên khoảng thời gian này công việc của Mạt Mạt khá nhiều.” Ninh Tịch dịu dàng nói.

“Ồ! Không sao, không sao! Người trẻ tuổi cũng nên có thời gian vất vả phấn đấu, cháu coi trọng nó là vinh hạnh của nó! Mạt Mạt, em nó tính tình có chút tùy hứng, có phải hay phạm lỗi lắm không? Nếu em nó có phạm lỗi gì thì cháu đừng khách khí, cứ phạt thật mạnh vào thì em nó mới nhớ lâu!”

...