...
Trong nháy mắt thấy Ninh Tịch, thấy được dáng vẻ và khí độ của cô thì trong đầu Trịnh Mần Quân lóe lên một câu “Rồng sinh Rồng, Phượng sinh Phượng, con của chuột thì vẫn đào hang.”
Không hổ là thiên kim tiểu thư chân chính, cho dù ở nông thôn suốt 18 năm thì sự cao quý trong cốt tủy cũng có ngày hiện ra dưới ánh mặt trời.
Bà ta lại nghĩ đến chuyện Trang Linh Ngọc là con gái của Trang Tông Nhân, Ninh Tịch chính là cháu ngoại đích thực của Trang Tông Nhân, một nửa dòng máu Trang gia đang chảy trong người cô thì trong lòng lại xuất hiện một cảm xúc không biết nên tả thê nào…
Ninh Tịch nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, quay người về phía Quách Thắng Khải: “Đạo diễn Quách? có chuyện gì à?”
Quách Khải Thắng thở hồng hộc nói: “Sao cô đi nhanh thế, tôi còn có việc cần nhờ cô đây này!”
Ninh Tịch bật cười: “Chuyện gì mà quan trọng đến mức khiến đạo diễn Quách phải đích thân đuổi theo tôi thê này?”
Quách Khải Thắng ho nhẹ một cái, có chút không được tự nhiên đưa tay vào ngực rồi móc móc ra một quyển sổ dán đầy hình trái tim: “Giúp tôi ký tên một cái!”
Ninh Tịch suýt nữa cười phun cả tiêng: “Không phải chứ, không ngờ đạo diễn Quách lại là fan hâm mộ của tôi cơ đấy?”
Quách Khải Thắng lập tức trợn mắt: “Nói linh tinh cái gì thế, đây là cho con gái tôi! Ký đi ký đi! Nhóc con đó giục tôi biết bao lần rồi đấy, hôm nay mà không có nữa thì không biết lúc về nó lại dày vò tôi thế nào nữa đây!”
Con gái của Quách Khải Thắng…
Ồ! Thì ra là thê!
Ninh Tịch nhận lấy quyển sổ rồi tiện tay lật một cái, cô phát hiện bên trong dán chi chít toàn hình của mình, có thể nói đây là một fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Ninh Tịch thấy thế thì trong lòng ấm áp vô cùng, cô ký tên mình rồi còn viết mấy lời động viên cùng cảm ơn.
Quách Khải Thắng nhận lại quyển sổ rồi ấm ức nhìn Ninh Tịch như thể bắp cải trắng nhà mình bị cô cướp mất: “Cô có thể bớt bớt lại một chút không hả! Một cô gái mà đi dụ dỗ biết bao trái tim thiếu nữ!”
Ninh Tịch cười ha hả: “Đạo diễn, ông ghen tị với tôi có đúng không ha ha ha!”
Quách Khải Thắng trợn mắt nhìn cô một cái rồi mới quay đầu rời đi.
Bên kia, Tô Hoằng Quang với Trịnh Mần Quân lái xe về nhà, trong lòng bọn họ cũng đang ngổn ngang với những suy nghĩ của mình.
Vốn dĩ, hai bọn họ tự thuyết phục mình rằng Ninh Tuyết Lạc còn tốt hơn Ninh Tịch gấp mấy trăm lần, ai ngờ vừa mới nhìn thấy Ninh Tịch bọn họ đã dao động…
Đào Hoa Ổ.
Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch vừa cởi giày vừa bảo Bánh Bao giúp mình xả nước tắm rồi chuyện tiếp theo mà cô làm là chìm cả người vào làn nước ấm áp.
Khi cơ thể được bao bọc trong dòng nước ấm, thần kinh căng thăng đến sắp nổ tung của Ninh Tịch mới thả lỏng được một chút.
Cảm giác điên cuồng đang sôi trào trong cơ thể muốn thoát khỏi sự khống chế của lý trí, hiển nhiên là… chút chuyện nhỏ tối qua chẳng đủ để cô xả áp lực.
Ninh Tịch không ngừng hít thở sâu mới miễn cuỡng kìm lại đuợc ý muốn lao ra ngoài tìm chỗ “giải tỏa”.
“Đinh” một tiếng, di động kêu lên, chắc là Tiểu Đào gửi lịch trình cho cô.
Ninh Tịch xoa xoa hai tay nhấc di động lên, quả nhiên là Tiểu Đào gửi tới.
Cô mở bảng lịch trình trong email ra thì phát hiện lịch trình gần đây vô cùng dày đặc, nhất là trong hai ngày gần nhất. Quảng cáo của Lục thị đã quay xong, cô phải bắt đầu tham dự các hoạt động tuyên truyền phối hợp với quảng cáo này.
Bận thì bận nhưng hai ngày cuối tuần Lâm Chi Chi vẫn không xếp lịch để cho Ninh Tịch được nghỉ ngơi. Mà nghỉ ngơi xong thì phía bên đoàn làm phim cũng bắt đầu quay.
Cho nên chỉ có hai ngày cuối tuần là tương đối phù hợp…
...