Chương 1413: Thiên phú di truyền


...

Đệt, sao tai thằng nhóc này thính thế, cậu ta nói nhỏ vậy mà nó cũng nghe được.

Mặt Trang Vinh Quang lập tức đỏ rần lên sau đó cứng đầu cứng cổ nói: “Chú châm ngòi ly gián bao giờ, những gì chú nói đều là thật hết có được không hả? Còn nữa, chị ấy mà là mẹ nhóc hả, nhóc đừng có gọi bậy gọi bạ!”

“Là mẹ của Tiểu Bảo!” Sau khi nghe thấy câu nói của Trang Vinh Quang, vẻ mặt của Tiểu Bảo trở nên lạnh lẽo chưa từng thấy, rõ ràng là đã thật sự tức giận.

Sau đó, bánh bao nhỏ nhấn từng chữ nói với Trang Vinh Quang: “Nếu Tiểu Bảo bắn được 10 điểm, chú phải nói “mẹ là mẹ của Tiểu Bảo” một trăm lần!”

Trang Vinh Quang không thèm để ý nói: “Nói thì nói! Chú mà phải sợ nhóc à!”

Trang Liêu Nguyên ở bên cạnh thấy con trai nhà mình đã mười tám tuổi rồi mà còn ngây thơ tranh cãi với một đứa trẻ năm tuổi thì lập tức đen mặt nói: “Vinh Quang, không được phép làm bậy!”

Mặt mo của Trang Tông Nhân cũng có chút không nhịn nổi nữa: “Cái thằng nhóc thối này, to đầu rồi mà còn ức hiếp một đứa trẻ, có biết xấu hổ là gì không hả!”

“Không sao đâu ạ.” Lục Đình Kiêu thấy vậy thì lại chẳng buồn để ý.

“Sao lại mắng con, rõ ràng là mọi người đều thấy nó khiêu khích con cơ mà…” Trang Vinh Quang không phục bắt đầu lèm bèm.

“Là Tiểu Bảo khiêu khích, nếu Tiểu Bảo không làm được thì Tiểu Bảo sẽ nhận lỗi với chú, Tiểu Bảo sẽ gọi chú là anh một trăm lần.”

“Được được được ~ Chú chờ nhóc gọi chú là anh một trăm lần.”



Ninh Tịch biết Tiểu Bảo không phải là kiểu trẻ con nghịch ngợm tùy hứng, cậu nhóc đang rất nghiêm túc và cũng đang thật sự tức giận.

“Bảo bối, con thật sự muốn đánh cược à?”

Bánh bao nhỏ nhìn Ninh Tịch, trong mắt của nhóc mẹ là món đồ trân quý nhất thế gian này, không ai có thể xâm phạm: “Mẹ, mẹ là mẹ của con.”

Ninh Tịch thấy thái độ của bánh bao nhỏ kiên quyết như thế, cuối cùng đành đi chọn một khẩu súng cho cậu nhóc.

Dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ con nghịch ngợm với nhau nên Lục Đình Kiêu cũng không thèm để ý, Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản.

Ninh Tịch chọn cho bánh bao nhỏ một khẩu súng ngắn hạng nhẹ, sức giật không lớn nhưng cũng đã quá sức với một đứa trẻ năm tuổi, thậm chí có cầm được chắc súng trong tay hay không cũng đã là một vấn đề rồi.

Cũng vì mấy người lớn ở đây đều là dân chuyên nghiệp nên cô mới dám để Tiểu Bảo chơi như thế.

“Bảo bối, chúng ta chơi cho vui thôi nhé, bởi vì mẹ đã là mẹ của con rồi, con không cần chứng minh với bất cứ ai hết, biết chưa?” Ninh Tịch trấn an cậu nhóc.

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong đôi mắt lại sáng ngời một cách lạ thường.

“Nào, để mẹ dạy con cầm súng!” Ninh Tịch cẩn thận kiên nhẫn dạy bánh bao nhỏ cách cầm súng và cả cách nhắm sao cho chuẩn nữa.

Trang Vinh Quang ở cạnh đó bô bô xen vào: “Ấy ấy ấy ấy, sao ngón tay lại đặt đó được… Đơn giản như thế mà cũng sai nữa… Lúc chú ba tuổi…”

Ninh Tịch trợn mắt lên: “Có phải là muốn chị dùng đao thật luận bàn với cậu một chút không.”

Trang Vinh Quang nuốt nước miếng, lắc đầu như trống bỏi, đồng thời trong lòng cũng vô cùng ê ẩm, mẹ nó, cái dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con này là gì thế hả, cái thằng nhóc mềm mại như bánh bao này có gì tốt chứ! Cũng chỉ là dáng vẻ mũm mĩm một chút, trắng trẻo một chút, dễ thương một chút thôi mà!

Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch kiên nhẫn chỉ dạy cho Tiểu Bảo, cùng với vẻ mặt học tập chăm chú của con trai, trong mắt anh bỗng xuất hiện một tia sáng nhạt không dễ gì phát hiện ra.

Năm tuổi bắn được 10 điểm.

Nếu không phải là đứa trẻ có được di truyền thiên phú siêu đẳng từ gia tộc họ Trang như Ninh Tịch và Trang Vinh Quang thì tuyệt đối là không thể làm được.

Nhà họ Lục đời đời kinh doanh, con cháu chỉ được truyền thụ nền giáo dục quý tộc, rõ ràng là không thể nào có thiên phú quá lớn trong lĩnh vực này được.

...