...
Hàn Mạt Mạt đứng một bên nghe lén thấy mẹ mình nói vậy thì mặt cũng đỏ bừng: “Mẹ, con đâu có thế! Mẹ đừng nói linh tinh!”
Ninh Tịch cười khẽ: “Tính cách của Mạt Mạt rất tốt, người lại đẹp nên nhân duyên ở công ty rất được ạ.”
“Ôi thế á, có thật không?” Mẹ của Hàn Mạt Mạt khách sáo một phen nhưng nghe giọng cũng thấy bà rất vui vẻ.
Ninh Tịch trò chuyện với mẹ của Hàn Mạt Mạt một lúc lâu mới cúp điện thoại, lại còn khiến mẹ của cô bé từ bỏ ý định giục cô bé đi tìm bạn trai nên Hàn Mạt Mạt kích động đến mức hận không thể lấy thân ra báo đáp.
“May mà anh Tịch không phải đàn ông, nếu không đám con gái trong công ty mỗi ngày lại phải đánh nhau một trận!”
Ninh Tịch nhìn bóng lưng nhảy nhót rời đi của cô bé thì lắc đầu cười một cái.
Đường gia trọng nam khinh nữ, nên lúc cô ở đó thì chả khác nào là một người trong suốt, không bị vứt bỏ đã là may mắn lắm rồi. Sau khi trở lại Ninh gia thì không phải người trong suốt nữa… mà lại thành “thứ” bị người ta dùng ánh mắt hà khắc để tìm tòi nghiên cứu, sống mà như bước đi trên băng mỏng…
Dường như cô chưa từng biết cuộc sống của một người bình thường là như thế nào, phải làm thế nào khi sống chung với ba mẹ…
Đang xuất thần thì di động đột nhiên vang lên báo có tin nhắn đến.
Lục Đình Kiêu vừa bay đến nước F công tác sáng nay gửi tin nhắn đến.
[Chiều nay gió mùa về, anh đã bảo Dung Dung đưa quần áo đến cho em, nhớ phải mặc vào đừng để bị lạnh]
[Tổ yến đã nấu cho em rồi, bỏ vào nồi hầm tự động là có thể ăn, nhớ phải ăn!]
[Kịch bản kia anh đã xem giúp em, rất thích hợp, có thể nhận]
[Nhớ anh không?]
Thấy ba chữ cuối cùng, khóe miệng Ninh Tịch không kìm được mà nâng lên.
Cho xin đi, mới năm tiếng không gặp thôi có được không? Lúc này chắc là anh ấy vừa xuống máy bay thì phải?
Ninh Tịch gục xuống bàn cười híp mắt trả lời tin nhắn: “Giây thứ nhất anh đi liền nhớ anh, giây thứ hai anh đi cũng nhớ anh, giây thứ ba anh đi lại càng nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh… đã nhớ anh mười tám ngàn lần…”
…
Sảnh trước của Tắc Linh lúc này đang vô cùng ồn ào và huyên náo.
Một đám nhân viên nghe động tĩnh trước cửa thì thò đầu ra hóng hớt.
“Xin lỗi cô Ninh, nếu cô không có hẹn trước thì không thể vào!”
“Cô Ninh! Cô đừng nên cứ xông vào phía trong như vậy! Cô đừng làm khó chúng tôi!”
“Cô Ninh… cô Ninh…”
Nhân viên an ninh đang ngăn một cô gái lại, mà cô gái ấy lại chính là bà chủ của History – Ninh Tuyết Lạc.
“Chuyện gì đây, sao Ninh Tuyết Lạc lại tới địa bàn của chúng ta?”
“Mẹ kiếp! Chẳng lẽ con điên ấy muốn gây sự sao?”
“Tôi thấy không giống lắm! Đến gây sự ai lại đi một mình?”
“Đồ khỉ gió! Dù sao cũng chắc chắn không phải chuyện gì tốt!”
Mọi người thấy hình như Ninh Tuyết Lạc đang vô cùng kích động, bất kể bảo vệ có khuyên ngăn như thế nào cũng không chịu nghe, cô ta chỉ lặp đi lặp lại nói: “Tôi tìm Ninh Tịch có việc gấp! Phiền các người để cô ấy đi ra gặp tôi!”
Thấy bảo vệ nhất quyết không cho mình vào, Ninh Tuyết Lạc liền xông thẳng vào bên trong: “Chị, chị đừng có trốn nữa! Chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi! Trước đây em mặc kệ chị muốn làm gì em thì em đều nhịn! Nhưng mà lần này chị thật sự quá đáng! Chị có thù oán gì thì cứ nhằm vào em, em chịu hết! Tại sao chị lại muốn hại mẹ! Thậm chí cả một đứa bé vô tội cũng không tha!”
Lượng tin tức trong lời Ninh Tuyết Lạc quá lớn, những người đang vây xem chung quanh cũng ngẩn tò te ra cả.
“Ninh Tuyết Lạc nói cái gì thế?
“Hình như nói bà chủ của chúng ta hại mẹ gì gì đó? Còn nói không tha cả đứa bé?”
“Lại ăn nói xằng bậy rồi!”
…
...