...
Đến tận bây giờ Ninh Tịch vẫn chỉ diễn vài cái vai quần chúng với vai phụ, tham gia cũng chẳng được bao nhiêu show truyền hình…
Trong đầu Ninh Diệu Hoa nhớ đến cảnh Lục Cảnh Lễ lần trước đến tận nhà đón Ninh Tịch.
Chẳng lẽ Ninh Tịch bị Lục Cảnh Lễ… bao nuôi? Cậu ta mua nhà cho nó?
Cũng không đúng…
Sau lần trước, ông ta đã cố ý tìm người điều tra thử thì kết quả Ninh Tịch với Lục Cảnh Lễ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, nếu có cái gì mờ ám thì làm gì có chuyện đến giờ này Ninh Tịch vẫn chưa đóng bộ phim nào ra hồn chứ…
…
Đào Hoa Ổ.
“Mọi người vất vả rồi! Uống miếng nước đã!”
Ninh Tịch vừa dứt lời thì một người máy màu bạc bưng mấy ly nước đưa tới trước mặt mấy người dọn nhà.
“Ôi cám ơn bà chủ nha! Ờ… này này!” Mấy nhân viên dọn nhà thấy người máy đưa nước tới thì đều ngạc nhiên.
Ninh Tịch cười nói: “Đừng sợ, người máy này rất thông minh.”
Người máy kia quét ba nhân viên kia một cái, sau đó nó đưa ly nước cho từng người một, chuẩn xác đưa đến tận tay bọn họ.
Ba người đều lấy làm kỳ quái.
Thật ra thì ngay từ lúc tiến vào bọn họ đã phát hiện căn nhà này mang lại cảm giác công nghệ cực kỳ cao. Đúng là người có tiền mà!
Mấy nhân viên sau khi dọn dẹp xong liền rời đi, chỉ còn Ninh Tịch bắt đầu hớn hở sửa sang lại đồ đạc: “Bánh Bao, bật nhạc lên đi!”
“Chủ nhân, tôi tên là Andrew, không phải Bánh Bao, chủ nhân muốn nghe bài nào?”
“Tùy.”
Một lát sau trong gian phòng vang lên một tràng âm thanh máy móc của Andrew: ai ý a~~ hôm nay là ngày tốt ngày tốt ~~ chuyện gì nghĩ trong đầu cũng thành hiện thực ~~~ ngày mai cũng là ngày tốt í a ~ nào cùng nhau mở cửa nghênh đón gió xuân…
Ninh Tịch nghe mà lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống.
Được rồi… bài hát này… cũng không tệ lắm…
“Hát không tệ, cám ơn Bánh Bao!”
“Chủ nhân, tôi tên là Andrew, không phải Bánh Bao, phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi!”
Thứ quý nhất của Tiểu Bảo chính là đám người máy đặt trong khu nhà chuyên dụng ở Bạch Kim Đế Cung. Nhưng lần này, khi Ninh Tịch dọn nhà thì nhóc lại đem một trong những người máy quý giá nhất của nhóc làm quản gia cho cô.
Ninh Tịch vừa mới dọn dẹp lại một hồi thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Cô vừa mới chuyển đến thì ai sẽ đến chứ?
Ninh Tịch nhìn trong camera thì phát hiện người đến là Lục Đình Kiêu, cô vội vàng chạy ra mở cửa: “Boss đại nhân? Sao tự dưng anh tới đây! Mau vào! Chẳng phải anh nói hôm nay bận nên không tới sao?”
Lục Đình Kiêu: “Có bận nữa cũng phải qua dọn dẹp phòng tân hôn của chúng ta.”
“Khụ khụ khụ… được rồi… vậy sao anh không bấm mật mã mà vào luôn?”
Lục Đình Kiêu: “Anh thích nhìn thấy bộ dạng của em khi mở cửa cho anh.”
Ninh Tịch: “…”
Có thể nói chuyện với nhau một cách vui vẻ được không?
Được rồi, thật ra thì cô rất vui vẻ khi được ăn thính của anh ~!
Lục Đình Kiêu vừa mới vào cửa đã nghe thấy một tràng âm thanh cao vút lanh lảnh: “Hôm nay là một ngày tốt ngày tốt”. Vẻ mặt anh nhất thời khó mà hình dung được: “Bài hát này… hay lắm.”
“Há há há há há há há… anh cũng thấy không tệ sao? Bánh Bao tự chọn đấy! Thật đáng yêu chết đi được! Nhất là khi nó luôn nói tôi tên là Andrew, không phải Bánh Bao!
Lục Đình Kiêu nhìn người máy kia, không hiểu sao lại có cảm giác hình như lại có thêm một tên muốn ăn chia sự sủng ái của Ninh Tịch với mình nhỉ…
Nhờ sự giúp đỡ của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch rất nhanh đã sửa sang lại phòng mình. Sau đó cô đứng trước giường, thỏa mãn nói: “Xong hết rồi, chỉ cần thêm đồ của anh với Tiểu Bảo nữa thôi…”
...