Chương 1873: Thật sự quá đẹp


...

Ban đêm, tại tòa nhà trụ sở công ty History.

Về đến nửa đường, Ninh Tuyết Lạc đã bị một cuộc điện thoại gọi qua công ty.

Từ chỗ Lý phu nhân về, tâm trạng vốn đang phiền loạn thì bên công ty lại thông báo có tin xấu.

Tắc Linh đã yên lặng suốt một năm, bị bọn họ ép cho gần như biến mất khỏi sân chơi thời trang Trung Hoa, nhưng dường như vì bộ sườn sám Ninh Tịch mặc trong buổi tuyên truyền phim Thiên Hạ mà bỗng nổi tiếng trở lại chỉ trong nháy mắt.

Càng khó giải quyết hơn chính là Tắc Linh cũng nhân chuyện này mà bất thình linh công bố đưa ra bộ sưu tập mới, hơn nữa mới trong giai đoạn đặt hàng thôi mà bộ sưu tập này đã sắp cháy hàng rồi.

“Cái gì mà “trở về nguyên dạng”! Rõ ràng chỉ là một kẻ hết thời chẳng biết thiết kế là cái gì! Bản thiết kế rách rưới chẳng có điểm sáng, chẳng có gì đặc sắc thế này thì bán kiểu gì?” Phó phòng thiết kế nổi giận quát ầm lên.

“Hay là vì hiệu ứng người nổi tiếng? Hôm đó Ninh Tịch mặc bộ sườn sám một màu trắng như vậy đúng là không có gì đặc sắc, nhưng người ta mặc vào trông…”

Nhà thiết kế kia đang định nói là “thật sự là quá đẹp” nhưng liếc mắt thấy Đới Uy đen mặt thì đổi giọng: “Trông cũng bình thường thôi! Tôi thấy trông như hàng chợ!”

Một nhà thiết kế tuổi tác khá trẻ yếu ớt nói: “Thật ra thì tôi cảm thấy… chắc là do mọi người đã quá mệt mỏi với những bộ đồ phong cách Trung Quốc mang màu sắc lòe loẹt rồi, cho nên “trở về nguyên dạng” vừa ra đã thu hút được sự chú ý…”

Trong phòng họp, bầu không khí trở nên nặng nề.

Ngay sau đó có người mở miệng nói: “Bọn họ làm được thì chúng ta cũng làm được! Mấy cái thiết kế rách nát đó của bọn họ cũng chỉ có thể nổi mấy ngày như thế thôi, chúng ta còn có anh Đới mà! Chẳng qua chỉ là bị bọn họ chiếm được cơ hội trước thôi mà?”

Đới Uy sầm mặt, lạnh lùng liếc người vừa lên tiếng một cái: “Ý cậu là chúng ta phải ăn theo Tắc Linh?”

Người vừa lên tiếng lập tức cứng đờ, vội nói: “Dĩ nhiên là tôi không có ý đó… sự chuyên nghiệp của anh Đới vẫn luôn tỏa sáng, anh là người đi trước dẫn đường mọi xu thế. Bọn họ luôn bắt chước anh nhưng lại chẳng vượt qua được! Đâu cần phải ăn theo người khác! Ý của tôi là tên này thiết kế quá nát, lần này do tên đó ăn may thôi! Chúng ta không cần để ý! Sự nổi tiếng kia cũng chỉ là nhất thời thôi, không thể lâu dài được!”

“Phải đấy, chẳng phải cũng giống trước đây sao? Tên kia chắc chẳng chống đỡ được bao lâu đâu!” Những người khác cũng phụ họa.

Sắc mặt Đới Uy vẫn khó coi như cũ, mặc dù chuyện lần này không lớn nhưng vẫn khiến gã khó chịu.

Trên ghế chủ tọa, mặt Ninh Tuyết Lạc cũng sầm xuống: “Mặc dù đây không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng cũng không thể xem thường mà mặc kệ như thế được! Hôm nay mọi người phải nghĩ cách giải quyết cho tôi, tôi không cho phép History xảy ra bất cứ sự cố nào!”

Gần đây những chuyện khiến cô ta phiền lòng đã nhiều lắm rồi!

Ninh Tịch xuất hiện cứ như là một sự nguyền rủa, cứ hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra vấn đề, chẳng có gì thuận lợi cả…

Ninh Tuyết Lạc nắm cây bút trong tay nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên.

Cô ta dường như có thể tưởng tượng ra được thái độ của Trịnh Mẫn Quân sau này sẽ thay đổi như thế nào, thậm chí có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn trước đây.

Công sức suốt một năm ổn định địa vị ở Tô gia đã bị phá hủy sạch sẽ trong buổi tụ họp của Lý phu nhân.

Đới Uy nghe Ninh Tuyết Lạc nói vậy liền âm trầm nhìn tên phó phòng thiết kế.

Gã phó phòng thiết kế kia nhận được ám chỉ liền đẩy kính mắt lên sống mũi rồi lên tiếng: “Anh Đới, anh nói vậy là không đúng rồi, sao anh có thể ăn theo ai chứ! Một tháng trước anh đã sớm phát hiện thị trường thời trang đa sắc màu trở nên bão hòa nên đã chuẩn bị đổi phong cách! Ngay cả bản thiết kế cũng chuẩn bị xong đến bảy tám phần rồi, chỉ là chưa hoàn thành hết nên mới không công bố ra thôi đúng không! Ai ngờ lại bị tên thiết kế rác rưởi kia chạy trước mấy ngày chứ!”

...