...
Nhận ra được tình hình có chút không ổn, thậm chí loáng thoáng nghe người hô tên “Lương Bích Cầm” thì trong lòng Triệu An Hình với Tô Dĩ Mạt đểu nảy lên một sự cảm xấu.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có người nói người trong phòng là Lương Bích cầm?
Thừa dịp sự chú ý của phóng viên đều hướng về phía căn phòng, hai người bọn họ vội vàng tiến sát lại gần xem có chuyện gì xảy ra!
Đên lúc nhìn rõ người bên trong là ai, hai người bọn họ như thể bị sét đánh giữa trời quang!
Tại sao người bên trong không phải Ninh Tịch mà lại là Lương Bích Cầm!
“Sao thế này… sao lại là Lương Bích cầm!” Tô Dĩ Mạt không dám tin vào mắt mình.
Triệu An Hinh cũng sắp phát điên: “Ninh Tịch đâu! Con khốn Ninh Tịch kia đâu rồi!”
Bất kể có chuyện gì đã xảy ra thì cũng xong rồi… lần này bọn họ thật sự xong đời rồi!
Hai người họ không thể nghĩ được tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Triệu An Hĩnh liếc thấy nhân viên phục vụ kia đang đứng ở cuối hành lang ngó dáo dác thì lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía người nọ rồi nghiên răng nghiên lợi nói: “Chuyện là sao đây! Chẳng phải tôi bảo cô bỏ thuốc Ninh Tịch sao!”
Nhân viên phục vụ kia vô tội nhìn chằm chằm vào Triệu An Hĩnh với Tô Dĩ Mạt: “Tôi không biết! Tôi thật sự không biết sao mọi chuyện lại thành như vậy! Lúc tôi bỏ thuốc chính mắt mọi người cũng thấy còn gì!”
“Vậy tại sao người trong kia không phải là Ninh Tịch?”
Nhân viên phục vụ cũng chỉ có thể đem chuyện đã trông thấy Ninh Tịch nói ra: “Chính mắt tôi nhìn thấy Ninh Tịch với Tôn tổng đi vào phòng mới rời đi, nhưng mà… lúc tôi đi ngang qua đại sảnh lại không hiểu sao lại thấy Ninh Tịch đang ở đó! cô ta dừng ở đó một hồi cũng chẳng biết làm cái gì!”
“Sao cô không nói sớm!” Triệu An Hĩnh tức giận: “Còn không mau tra xem vừa nãy Ninh Tịch làm gì ở đó!”
Triệu An Hĩnh mơ hồ cảm thấy đây mới là vấn đề mấu chốt.
Nhân viên phục vụ chỉ có thể vội vàng gọi điện hỏi thăm sau đó sắc mặt nơm nóp lo sợ nói: “Ninh… Ninh Tịch không hề ở căn phòng đặt trước kia, không biết tại sao nhưng… cô ấy lại tự mình đặt một phòng khác!”
Lần này Tô Dĩ Mạt với Triệu An Hình thật sự trợn trắng mắt!
Chẳng cần hỏi cũng biết, rõ ràng mưu kê của bọn họ đã bị Ninh Tịch nhìn thấu, mặc dù không biết tại sao lại bị nhìn ra được…
Nhân viên phục vụ nọ thấy sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi thì nói thêm một câu: “Nhưng mà lễ tân có nói cho tôi, hình như Ninh Tịch mới vào phòng không bao lâu thì có một người đàn ông cũng vào căn phòng đó!”
“Cái gì? Cô nói thật sao?” Mắt Triệu An Hinh lập tức sáng quắc, Tô Dĩ Mạt cũng vội vàng nhìn sang.
“Chắc không sai đâu…” Nhân viên kia cũng không dám chắc chắn.
Triệu An Hĩnh cùng Tô Dĩ Mạt liếc nhau một cái cuối cùng vẫn là Triệu An Hĩnh lên tiếng: “Dù thê nào chúng ta cũng phải thăm dò trước đã! Lần này tự chúng ta đi!”
Tô Dĩ Mạt gật đầu sau đó hỏi: “Ninh Tịch ở phòng nào?”
“Ngay tầng trên! Phòng 906!” Nhân viên kia trả lời.
Hai người bọn họ chẳng nghĩ nhiều, ngay cả Lương Bích Cầm còn đang kêu cứu trong căn phòng kia cũng chẳng thèm quan tâm mà vội vã chạy lên tầng trên.
Đứng trước của phòng 906, Triệu An Hĩnh với Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi.
Nêu trong phòng của Ninh Tịch thật sự có đàn ông thì tổn thất tối nay cũng không quá thảm, dù sao phóng viên cũng ở ngay dưới lầu, chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể tới ngay, gã đàn ông kia cũng chạy không kịp…
...