Chương 321: Có một tin tức tốt


...

Sáng ngày hôm sau.

Bởi vì không cần đi quay phim, Ninh Tịch ngủ thẳng cẳng cho đến lúc tự tỉnh thì thôi.

Mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đang nằm mơ.

Mãi cho đến lúc, cô lê dép đi vào phòng để quần áo…

Tối hôm qua cô vẫn chưa đóng cánh cửa tủ âm tường lại, bây giờ nó vẫn đang mở toang cứ thế đập vào mắt Ninh Tịch.

Ninh Tịch: “…”

Hóa ra không phải là mơ à.

Cô vốn nghĩ chỗ quần áo đó cũng chẳng đáng bao nhiêu nên mới nhận, giờ thì làm thế nào đây?

Còn cả cái phòng để quần áo này nữa…

Ninh Tịch còn đang đau đầu đứng đó, đột nhiên tiếng chuông di động reo vang, là Lâm Chi Chi gọi đến.

“Alo? Chị Chi Chi ạ?”

“Hôm nay em nghỉ đúng không, giờ có rảnh không? Nếu không bận gì thì em đến công ty một chuyến đi.”

“Không bận gì cả, em đến ngay đây!”

Ninh Tịch lập tức tỉnh táo, chuẩn bị mọi thứ rồi mau chóng đến công ty.

Cùng lúc đó, ở Thịnh Thế, trong phòng làm việc của Lâm Chi Chi.

“Fuck! Sao dạo này chơi cái gì cũng thua thế!!!” Giang Mục Dã nằm ườn trên ghế sofa đối diện với bàn làm việc, cáu gắt ném cái máy chơi game trong tay đi, “Ninh Tịch đâu mất rồi? Rốt cuộc là mấy giờ mới đến đây?”

Lâm Chi Chi vẫn vùi đầu trong đống văn kiện, cũng chẳng thèm ngẩng lên chỉ đáp: “Đang trên đường rồi.”

Giang Mục Dã ngồi thẳng dậy, nheo mắt nghĩ ngợi nhìn người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc từ đầu đến cuối vẻ mặt đều lạnh lùng bình tĩnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái: “Lâm Chi Chi! Lúc này không có ai khác ở đây, cô giả vờ không quen tôi làm cái gì?”

Lâm Chi Chi liếc anh ta một cái, không thèm quan tâm.

Thấy thế Giang Mục Dã lại càng điên tiết, cười lạnh một tràng: “Ha ha, lần trước cô trả lời Ninh Tịch thế nào? Quan hệ với tôi đơn thuần chỉ là mối quan hệ giữa nghệ sĩ và quản lý? Giả vờ giống lắm, sao cô không đi làm diễn viên luôn cho rồi!”

Lâm Chi Chi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc anh một cái, giọng điệu bình thản nhả ra bốn chữ: “Chẳng lẽ không phải?”

Giang Mục Dã đang định mở mồm, Lâm Chi Chi đã ném luôn cho anh ta một câu: “Hay là cậu muốn tôi nói một sự thật khác với Ninh Tịch?”

Giang Mục Dã cứng họng, mặt đỏ bừng, đứng bật dậy lắp bắp: “Cô…”

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.

Giang Mục Dã chỉ đành câm mồm đứng dậy đi ra mở cửa, cáu điên mà quát lên với người đứng ngoài cửa: “Bà chậm như rùa ấy! Tôi chết mười mấy lần rồi đây này!’

Ninh Tịch nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ, “Ông có chắc là việc ông chết mười mấy lần có liên quan trực tiếp đến chuyện tôi đến nhanh hay chậm?”

“Nói ít thôi, nhanh vào bàn chuyện đi, bàn xong rồi tôi còn phải đi về kí nhận trang bị mới nhất của tôi nữa!”

“Lúc nào cũng chỉ biết chơi chơi chơi, tôi thấy sau này ông kết hôn luôn với cái trò chơi được đấy!” Ninh Tịch khinh thường liếc anh ta thêm cái nữa rồi chào hỏi ngọt xớt với Lâm Chi Chi: “Chị Chi Chi, em đến rồi nè ~~~”

Tốc độ lật mặt quá nhanh, trán Giang Mục Dã đầy vạch đen.

Nhìn thấy Ninh Tịch vẻ mặt của Lâm Chi Chi dịu đi không ít: “Ngồi xuống đi, hôm nay gọi em đến đây là vì muốn nói cho em một tin tốt.”

“Tin tốt? Tin tốt gì ạ?” Ninh Tịch lập tức vểnh tai lên nghe.

“Chị vừa mới thay em nhận lời mời làm người đại diện…”

Vẻ mặt của Ninh Tịch tràn đầy phấn khích: “Thật không? Em cũng được làm đại diện sản phẩm ạ? Em còn chưa có bộ phim nào chiếu cơ mà!”

Lâm Chi Chi giải thích: “Danh tiếng của em giờ đã đủ rồi, chỉ là đại đa số các công ty đều đang quan sát tình hình mà thôi, lần này cũng coi như là cơ duyên trùng hợp. Sau cái lần em và Giang Mục Dã cày game với nhau bị chụp trộm rồi phát tán trên mạng thì công ty trò chơi đó liền liên lạc với chị để thương lượng, hôm qua thì đã quyết định xong rồi!”

...