Chương 725: Tôi nói cho Ninh Tịch, cậu thích cô ấy


...

Ngay sau đó, Giang Mục Dã ngây ngốc nhìn Lâm Chi Chi đứng ở mép giường: “Đệt… tại sao lại là cô… tôi còn bảo ai thất đức thế… dùng cách này gọi ông đây dậy…”

Giang Mục Dã năm đó tuy đẹp trai nhất giới giải trí nhưng mà địch thủ lớn nhất của anh ta là Trầm Tiếu Bạch, hơn nữa hai người thường xuyên bị các fan lôi ra so sánh. Cho nên anh ta hận nhất chính là nghe thấy người ta nói Trầm Tiếu Bạch đẹp trai hơn mình, dẫu cho là ngủ mơ mà nghe thấy cũng có thể nhảy dựng lên. Dù hiện tại Trầm Tiếu Bạch đã giải nghệ thì sự cố chấp này vẫn còn nguyên vẹn.

“Anh Minh tìm cậu đã một ngày một đêm rồi, lễ ký hợp đồng còn nửa tiếng nữa là bắt đầu. Chỗ này cách khách sạn quá xa, cậu chỉ còn chưa đến 30 phút, đó là chưa kể không tắc đường.” Lâm Chi Chi nói rất nhanh.

“Ờ, vậy thì sao?” Giang Mục Dã lại nằm lại, không có chút ý đứng dậy nào.

“Hợp đồng đại diện lần này phải đàm phán tới ba tháng mới lấy được, vừa nãy anh Minh lo quá mà ngất xỉu rồi đấy.”

“Sau đó thì sao?”

Nhìn cái thái độ gợi đòn này của Giang Mục Dã, vẻ mặt Lâm Chi Chi vẫn không đổi. Nếu là trước đây xem ra cô sẽ quát to một hồi, thậm chí khóc luôn.

Mà lúc này di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Giang Mục Dã.

“Alo, anh Mục Dã, tối qua sao đang chơi anh lại chạy mất hả? Hôm nay bọn em chuẩn bị ra biển chơi, anh đi không?” Bên kia di động là giọng nũng nịu của một người phụ nữ.

Giang Mục Dã lười biếng trả lời: “Được, một tiếng sau sẽ tới!”

Nói xong thì chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lâm Chi Chi nhìn bộ dạng của Giang Mục Dã, nhất thời có cảm giác thời gian bị quay ngược…

Năm đó cậu ta cũng y như vậy, tự do phóng khoáng, ích kỷ thích làm bậy. Tự cho mình là trung tâm của cả thế giới này, tuyệt đối không để mắt bất cứ một ai…

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra… mà khiến cậu ta quay lại bộ dạng này?

Giang Mục Dã đang chuẩn bị đi, kết quả một giây sau thì ngẩn người.

Lâm Chi Chi rút di động ra, gọi cho Ninh Tịch: “Alo, Ninh Tịch à…”

Nghe được cái tên của Ninh Tịch, Giang Mục Dã nhất thời biến sắc rồi giật lấy di động của Lâm Chi Chi, vội vàng nhấn tắt di động, sắc mặt xám ngoét: “Lâm Chi Chi, cô làm cái gì vậy?”

Lâm Chi Chi nhìn anh ta: “Hỏi cô ấy anh Minh đã tỉnh chưa.”

“Cái gì?”

“Cậu nghĩ là tôi muốn làm cái gì?”

Giang Mục Dã đen mặt trả lại di động cho cô: “Tôi nghĩ cô định kêu cô ta tới đánh tôi! Chứ cô nghĩ sao tôi làm vậy?”

Lâm Chi Chi không lên tiếng mà nhìn anh ta chằm chằm.

“Cô nhìn cái gì?” Giang Mục Dã bị nhìn thế thì có chút sợ hãi.

Lâm Chi Chi: “Giang Mục Dã, bây giờ anh đi kí hợp đồng ngay lập tức.”

Giang Mục Dã cười nhạo một tiếng, rồi nhìn cô từ trên xuống dưới: “Lá gan lớn quá ha? Dám ra lệnh cho tôi?”

Lâm Chi Chi: “Nếu không tôi sẽ nói cho Ninh Tịch, cậu thích cô ấy.”

“Cái gì??????” Giang Mục Dã không tin nổi trợn trừng mắt: “Lâm Chi Chi cô dám!”

Lâm Chi Chi mặt không đổi sắc nhìn cậu ta.

Giang Mục Dã đột nhiên phát hiện mình mắc bẫy rồi, vội vàng phủ nhận: “Cô có bị úng não hay không? Ai nói ông đây thích cô ta?”

Lâm Chi Chi: “Lúc nãy cậu nằm mơ có nói.”

Sắc mặt Giang Mục Dã cực kỳ khó coi: “Cô… cô gạt tôi?”

Lâm Chi Chi: “Tôi đã ghi âm rồi.”

“Mẹ kiếp! Lâm Chi Chi, cô quá hèn hạ!” Giang Mục Dã vừa nói vừa đánh mắt, đột nhiên cướp lấy di động của Lâm Chi Chi chuẩn bị hủy thi diệt tích.

Lúc này Lâm Chi Chi đè tay xuống phím “gửi tài liệu”, sau đó không nhanh không chậm nói: Thật ra thì cậu không có nói mơ nhưng mà đoạn đối thoại của chúng ta vừa rồi đã được tôi ghi âm lại, hơn nữa đã được gửi đến hộp thư của tôi rồi, cậu có xóa trong di động của tôi cũng vô ích.”

Mặc dù Giang Mục Dã chưa nói gì nhưng cái thái độ kia đã hoàn toàn thừa nhận.

...