...
Đến bây giờ, việc Ninh Tịch quay trở lại đã là mong muốn chung của tất cả mọi người, là tình thế đã định, bất kỳ thế lực nào cũng không thể ngăn cản.
Khi cuộc họp báo gần kết thúc, Từ Thao cười lạnh rồi chốt một câu: “Năm đó người gây ra tai nạn giao thông của Ninh Tịch, đến nay vẫn còn đang lẩn trốn.”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, cũng chẳng chỉ mặt gọi tên bất kỳ ai, nhưng thoáng cái đã có thể đẩy phe hàn Tử Huyên ra trước đầu sóng ngọn gió, đẩy cô ta vào bẫy.
Ninh Tịch vừa mới đi, Hàn Tử Huyên – từ một tân binh của Thịnh Thế dần dần lên cao, thay thế vị trí Nhất Tỷ của Ninh Tịch.
Vậy thì vụ tai nạn giao thông của Ninh Tịch năm đó rốt cuộc là do ngoài ý muốn hay là do cố tình gây ra?
Nếu như là do cố tình thì là ai đã gây ra chuyện này?
Vấn đề tưởng tượng không giới hạn này hãy cứ để cho đám phóng viên hở ra một cái là muốn giật tin nóng tranh nhau viết đi!
Sau khi buổi họp báo kết thúc.
Trên xe bảo mẫu, Lương Phi Tinh cười tươi rói giơ tay lên, Tử Thao nhướng mày một cái rồi cũng giơ tay lên đập tay chúc mừng với anh ta.
Lương Phi Tinh nhìn cái vẻ hăng hái của anh ta, tặc lưỡi đánh chậc một cái: “Quả nhiên, mấy việc không cần mặt mũi này nên để ông đi làm mới đúng! Đào hố bẫy người đến là thuần thục!”
Vẻ mặt của Từ Thao như thể vừa được nhận giải thưởng vinh dự, rất chi là hưởng thụ gật đầu: “Điều đó là đương nhiên rồi!”
Nói rồi nghiêng người quay xuống ghế sau nhìn Ninh Tịch tranh công: “Nữ Vương đại nhân, ngài thấy biểu hiện hôm nay của thần như thế nào? Có tính là đã qua thử việc không?”
Ninh Tịch dở khóc dở cười nhìn anh ta: “Ừm, khá lắm.”
Cô đã quen với cách làm việc có nề có nếp của Lâm Chi Chi nên phong cách của Từ Thao thật đúng là hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà, đối với tình huống phức tạp khó giải quyết như của cô bây giờ thì phong cách làm việc khôn khéo này của Từ Thao quả thật cũng là một chuyện tốt, có thể bù đắp cho những thiếu sót của cô.
“Ha ha ha, bây giờ đám Trịnh An Như và Hàn Tử Huyên chắc chắn là đã tức sắp chết rồi! Còn cả cái tên khốn kiếp Vương Hạo Quân kia nữa! Cho chúng mày đào người của ông đi này!” Từ Thao vui vẻ ra mặt, cục tức nhịn trong bụng lâu thế cuối cùng cũng đã được xả ra.
Bước quan trọng nhất đã tiến hành thuận lợi xong, Lương Phi Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cẩn thận nói: “Tuy rằng lần này có thể khiến bên đó thương tổn nặng nề, nhưng mà muốn hạ gục cô ta trong một lần thì là chuyện không thể.”
Từ Thao rung đùi, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ninh Tịch: “Sợ cái gì, Thanh Long Yển Nguyệt Đao của ông đây mà còn không chém được con dao bếp rỉ của Trịnh An Như à?”
Ninh Tịch: “…”
So sánh kiểu này…
…
Cùng lúc đó Giang Mục Dã đang ở nhà, vừa xem xong trực tiếp buổi họp báo của Ninh Tịch.
Nhìn thấy hàng lô hàng lốc comment “Giang Mục Dã ngầu quá” ; “Giang Mục Dã men thật”; “Giang Mục Dã với anh Tịch nhà chúng ta xứng đôi quá đi”, bạn Lông Vàng nào đấy tỏ ra mình đang có tâm trạng rất tốt.
Giang Mục Dã cầm điện thoại lên gọi điện cho Lôi Minh: “Alo, anh Minh à ~”
“Ôi, Tổ tông của tôi, cậu có chuyện gì đấy?” Lôi Minh nơm nớp lo sợ, từ trước đến nay đều là anh ta gọi điện cho cậu ta, cái thằng nhóc rất ít khi chủ động tới tìm anh ta.
“Hẹn stylist cho tôi nhé!” Giang Mục Dã nói.
Lôi Minh nghe thế ngạc nhiên lắm: “Ôi trời đất ơi! Cuối cùng cậu cũng nghĩ kỹ rồi hả! Tôi lập tức hẹn ngay cho cậu đây! Khụ… nhưng mà cậu muốn đổi sang phong cách gì vậy?”
“Tiểu gia đây đồng ý thay đổi hình tượng.”
Lôi Minh: “…”
Giang Mục Dã mà lại phối hợp thế này á?
“Lần này cái chức nghệ sỹ nam được yêu thích nhất phải là của Tiểu gia đây, cẩn thận cho Tiểu gia, biết chưa?” Giang Mục Dã dặn dò.
Lôi Minh: “…”
Không chỉ phối hợp thế nhưng còn biết tiến bộ thế cơ đấy!!!
Trước đây toàn là anh xin lên xin xuống, bảo cậu ta cẩn thận mà cậu ta luôn luôn mất kiên nhẫn không thèm để ý.
Quả thật là không thể tin nổi, anh ta cuối cùng cũng đến lúc hết khổ rồi!
...