...
Cô gái nhỏ vừa nói, vừa chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Lục Đình Kiêu, em giỏi không? Mau khen em đi! Mau khen em đi!”
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn đen sì.
Hở ra một cái là quậy lật trời, ba lần bốn bận gây họa mà còn muốn anh khen cô?
“Ừm, giỏi lắm!” Được rồi, vẫn không thể chống cự được ánh mắt mong đợi được khen của cô ấy…
Đưa mắt nhìn về thành tích của Ninh Tịch ở trên máy hiện thị, bên cạnh điểm số của cô là kết quả của Quan Tử Dao, Lục Đình Kiêu bóp trán.
Cô nhóc này, gan đúng là to thật!
Nhưng mà, anh lại thích cái tính này của cô…
Cái khoảnh khắc cô bổ nhào vào lòng anh rồi nói câu “Em làm sao có thể để thua mất anh được” đó thật sự là rất rung động.
Để tăng thêm tính giải trí, tất cả các thiết bị tính kết quả của câu lạc bộ bắn súng này đều có cài đặt một chương trình đặc biệt.
Nếu như liên tiếp bắn được ba lần 10 điểm thì sẽ phát ra tiếng nhạc chúc mừng, sau đó còn thông báo cho toàn trường bắn biết ở chỗ nào đấy có ai đó vừa mới bắn được ba lần đạt điểm tuyệt đối liên tiếp.
Cho nên, sau khi khi Ninh Tịch bắn xong hiện trường lập tức vang lên tiếng nhạc chúc mừng và thông báo. Không chỉ đám Lục Hân Nghiên, Mạc Lăng Thiên, Quan Tử Dao mà còn có tất cả những khách đang có mặt trong câu lạc bộ bắn súng nữa, tất cả đều giật mình kinh ngạc.
Câu lạc bộ bắn súng này thiết kế cực kì chuyên nghiệp, tất cả đều dùng súng thật đạn thật, bình thường những người tới đây chơi đều là những người vô cùng đam mê bắn súng, thậm chí còn có cả những đoàn đội chuyên nghiệp đến đây tập luyện, trong tình huống đó, tỉ lệ gặp được ba phát liên tiếp đạt điểm tuyệt đối là rất ít, chỉ có thể ngẫu nhiên gặp chứ không thể muốn là được.
Thế nên nghĩ cũng biết, ba phát trúng hồng tâm liên tiếp của Ninh Tịch đã gây ra sóng gió như thế nào.
Vừa nãy Quan Tử Dao đạt được thành tích cao như thế tất cả mọi người đã giật mình kinh ngạc rồi, bây giờ nhìn thấy thành tích của Ninh Tịch, bọn họ hoàn toàn đần ra đến nơi…
Vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên như thể vừa nhìn thấy quỷ: “What? Cô đang đùa tôi đó à?”
Quan Tử Dao thất thần, dường như không thể nào chấp nhận nổi kết quả này.
Lục Hân Nghiên vồ đến vỗ vỗ cái máy tính kết quả: “Làm sao có thể thế được? Có phải là máy tính điểm có vấn đề rồi không? Nhất định là có vấn đề rồi! Người phụ trách của câu lạc bộ này đâu rồi? Bảo anh ta ra đây xem cái máy này như thế nào!”
Ninh Tịch cạn lời trợn tròn mắt lên, sau đó cầm khẩu súng lên, bắn thêm ba phát nữa.
Mấy phút sau, tiếng nhạc chúc mừng lại vang lên, toàn bộ câu lạc bộ vang lên tiếng thông báo: “Trường bắn số hai, khu vực bắn số chín, 10 điểm, 10 điểm, 10 điểm!”
Mạc Lăng Thiên: “…”
Lục Hân Nghiên: “…”
Quan Tử Dao: “…”
Nếu như nói vừa nãy có người nghe được thông báo chỉ cảm thán câu lạc bộ này lại xuất hiện thêm một kẻ trâu bò, thì giờ đã hoàn toàn sững người luôn rồi.
Fuck!
Cái tình huống gì thế này?
Thần tiên từ chốn nào ghé qua đập phá vậy?
Cho dù là những người chuyên nghiệp có trình độ rất cao đi chăng nữa, cũng không thể trong thời gian ngắn như thế bắn liên tiếp hai lần, mỗi lần ba phát liên tục đều trúng vòng 10 điểm như thế!
Lúc này đã có không ít người không ngồi yên được nữa, lục tục có người chạy đến xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Hi, mấy người cũng sang xem ai là người vừa mới được nhắc đến trong thông báo đó à?”
“Đúng thế, đúng thế! Trâu bò vãi đạn! Chẳng lẽ là người của bên quân đội?”
“Không biết được, đường bắn số chín… hình như là cô bé mặc váy hồng tay cầm súng đứng đằng kia thì phải, có phải là người vừa bắn xong không?”
…
Trong khi mọi người đang nghi ngờ, đằng sau đột nhiên có một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị, dáng người cao lớn vẻ mặt lạnh lùng đi cùng với một anh lính trẻ bước về hướng này.
“Đi hỏi xem, vừa nãy mấy phát súng đó là ai bắn.” Người đàn ông trung niên nói với anh lính trẻ, trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên thứ ánh sáng kì dị.
“Rõ! Thưa thủ trưởng!”
...