...
Thông qua báo chí và tạp chí có vô số tin tức tràn vào đầu Ninh Tịch, cô có cảm giác đầu mình đặc sệt, quay cuồng một trận.
Cho đến khi cô vô tình thấy được một cái tiêu đề…
Vẫn là tin tức Quách Khải Thắng quay lại Thiên Hạ nhưng tựa đề này lại là: [Sau gần 2 năm, Quách Khải Thắng sắp quay lại Thiên hạ với phiên bản truyền hình!]
Ánh mắt của Ninh Tịch lập tức rơi vào mấy chứ “Sau gần 2 năm”…
Đã gần 2 năm?
Làm sao có thể?
Khoảng thời gian từ khi cô quay xong Thiên Hạ còn chưa tới một năm cơ mà!
Chẳng lẽ nhà báo này bị ấm đầu à?
Đúng lúc này, cô cuối cùng cũng chú ý tới ngày tháng được in trên những tờ báo này…
Năm 201X!!!
Nhà báo có thể ấm đầu nhưng không có khả năng cả tòa soạn cũng hâm hấp theo chứ?
Giọng của Ninh Tịch có chút run rẩy: “Chủ quán…”
“Cô gái, cô còn cần gì sao?” Ánh mắt của vị chủ quán từ nãy đến giờ vẫn không rời khỏi Ninh Tịch, lúc này nghe cô gọi đến mình lập tức ân cần mở miệng.
“Xin hỏi một chút… bây giờ… là năm bao nhiêu?”
Chủ quán nghe vậy thì vẻ mặt thưởng thức trên mặt lập tức đổi thành ngạc nhiên, trong đầu nghĩ chẳng lẽ cô gái xinh đẹp thế này lại là một kẻ ngốc sao?
“Ơ, cô không sao chứ? Năm nay là năm 201X… cô này, hình như tôi chưa gặp cô bao giờ, cô từ vùng khác tới sao…”
Ông chủ còn nói gì đó tiếp nhưng Ninh Tịch đã hoàn toàn không nghe được, cả người cứ bàng hoàng không tin nổi mà đứng ngây ngô ra ở đó.
Cô chỉ có cảm giác vừa mới tỉnh dậy nhưng thật ra lại ngủ suốt hơn một năm?
Khó trách… khó trách sau khi tỉnh dậy mọi thứ lại thay đổi hết…
Trên bản tin giải trí cũng có vô số khuôn mặt xa lạ…
Cái nơi giống như giới giải trí khác nào thủy triều lên xuống, nó đổi mới và biến chuyển rất nhanh. Dù chỉ là mười ngày nửa tháng cũng có vô số người mới xuất hiện rồi huống hồ lại là khoảng thời gian dài suốt một năm…
Ngay khi Ninh Tịch đang nói chuyện với chủ quán, sau lưng có hai nữ sinh trung học đang kinh ngạc nhìn về phía cô.
Một người trong đó dùng sức kéo bạn của mình: “Ê này! Cậu mau nhìn cô gái kia kìa! Sao lại… sao lại trông giống Ninh Tịch đến vậy?”
“Ninh Tịch? Ai thế?” Người bạn kia không hiểu.
“Chính là Ninh Tịch đó! Là một nữ nghệ sĩ trước đây tớ rất thích!” Cô bé kia có chút kích động giải thích.
Người bạn kia nghĩ nghĩ rất lâu rồi mới coi như miễng cưỡng nhớ lại: “À, là nghệ sĩ mà hồi năm lớp 11 cậu phát cuồng đó hả… Chắc cậu nhìn lầm rồi! Chẳng phải cậu nói là cô ấy giải nghệ rồi sao?”
“Nhưng mà… nhìn giống lắm… ôi… không đúng… khí chất này… hình như không giống lắm… có chút cảm giác không thật…”
“Đừng có đoán mò, nhất định là cậu nhận nhầm rồi!”
“Ừ…”
….
“Cám ơn.”
Ninh Tịch nói lời cảm ơn với ông chủ sau đó đi về phía căn nhà hoa mình đi ra từ lúc nãy.
Xem ra chỉ có thể quay về tìm người hỏi một chút mới được.
Cùng lúc đó tại tầng hai của căn nhà hoa.
Lục Cảnh Lễ giống một con sư tử đang điên cuồng gầm thét, anh cũng muốn điên rồi: “Không thấy! Cái gì gọi là không thấy? Đang yên đang lành làm gì có chuyện một người cứ thế biến mất như vậy?”
Hộ lý run rẩy trả lời: “Nhị thiếu… tôi thật sự không biết… thuốc bôi của cô Annie cứ cách một giờ phải bôi một lần, lúc nãy tôi vẫn giống như mọi khi đi chuẩn bị thuốc cho phu nhân… kết quả… kết quả quay lại thì lại chẳng thấy người đâu…”
...