...
Sáng sớm hôm sau.
Nơi diễn ra buổi casting được tổ chức tại tầng cao nhất của tòa nhà công ty Noble.
Ninh Tịch theo chân Lâm Chi Chi, vừa mới bước chân vào suýt nữa đã bị chói mù mắt.
Bên trong tụ tập đầy những ngôi sao lớn, chỉ có lẻ tẻ mấy gương mặt mới, hơn nữa vì chủ đề hôm nay là “cao quý” cho nên tất cả mọi người đều ăn mặc cực kì rực rỡ chói mắt.
Đại đa số mọi người đều quen biết nhau, vừa vào đã khách khí hàn huyên mở rộng quan hệ, những người mới cũng nắm chặt cơ hội nịnh hót mấy người nổi tiếng hơn, vô cùng náo nhiệt.
Khi Ninh Tịch xuất hiện ở cửa thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn trong nháy mắt, toàn trường im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất nhiên không phải bởi vì Ninh Tịch quá nổi tiếng mà kinh động đến mọi người, mà là… bởi vì so sánh với những nữ minh tinh gắn đá quý từ đầu tới chân thì bộ dạng của Ninh Tịch thật sự quá khác biệt.
Nói là điên cũng không quá đáng.
Ngày hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc váy bẩn thỉu màu cháo lòng, đi một đôi giày da cũ màu nâu, trên người không có bất cứ một món trang sức nào thậm chí còn không trang điểm, mái tóc rối bù cứ thế xõa tung sau lưng.
Mọi người ở đây đều là những người có máu mặt, có danh tiếng, nên sau những ánh mắt khác thường thì bọn họ bắt đầu chẳng cố kỵ gì, cũng không hạ giọng mà bàn tán ngay trước mặt Ninh Tịch:
“Ai đây! Sao ăn mặc như đứa ăn mày thế này… Có phải đi nhầm chỗ hay không?”
“Chắc là không đi! Không thấy cô ta là người do Lâm Chi Chi dẫn đến hay sao!”
Những người này dù không biết Ninh Tịch là ai, nhưng người đại diện vàng của Lãnh Man Vân thì có ai mà không biết.
Thấy Lâm Chi Chi, những người đó đều lộ vẻ không tin nổi: “A! Tôi nhớ ra rồi! Cô gái ăn mặc rách rưới kia chẳng phải là nghệ sĩ mới mà Lâm Chi Chi đang dẫn dắt sao?”
“Coi như là Lãnh Man Vân giải nghệ thì với lý lịch của Lâm Chi Chi, cô ta cũng không đến nỗi phải nhận một mặt hàng như vậy?”
“Thịnh Thế đã nghèo tới mức độ này rồi à, ngay cả stylist cũng thuê không nổi?”
“Thịnh Thế làm sao mà nghèo được, nói cho cùng là không coi trọng cô ta mà thôi!”
“Lãnh Man Vân vì đàn ông mà giải nghệ, Lâm Chi Chi cũng không trốn trách nhiệm nổi đi! Nghe nói cô ta chẳng biết cái gì, dù là người đại diện nhưng đến tận lúc Lãnh Man Vân công bố cô ta mới biết!”
“Xem ra năng lực của Lâm Chi Chi cũng chỉ đến thế mà thôi, quản lý vàng của Thịnh Thế phải là Triệu Mỹ Hinh mới đúng!”
…
Lúc này có một nữ minh tinh của Tinh Huy đi đến cạnh Lâm Chi Chi, vẻ mặt rất ân cần nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ chế nhạo: “Chị Lâm mang nghệ sĩ tới casting sao?”
Lâm Chi Chi hơi gật đầu: “Tiện tay đăng kí một chút, không ngờ lại qua vòng sơ loại, cho cô ấy đến đây coi như để tích lũy kinh nghiệm.”
Nói như này vừa khiêm tốn khéo léo, cũng không hạ mình quá mức.
Có thể lựa chọn ra từ một đám nữ minh tinh ăn khách của cả nước thế này cũng là một cách minh chứng thực lực.
Nữ minh tinh của Tinh Huy lộ ra vẻ đáng tiếc, vừa quan sát Ninh Tịch vừa lắc đầu chặc lưỡi: “Chị Lâm à, em nói khí không phải chứ dẫu cho chạy tới làm bồi bàn cũng không đến mức thế này! Hay là… Lãnh Man Vân giải nghệ rồi nên chị suy sụp quá? Nếu vậy chị đừng ở Thịnh Thế làm người quản lí làm gì nữa, đến làm trợ lý cho tôi đi! Mặc dù tiền lương không cao nhưng so với việc phải mang một người mới không có tiền đồ vẫn tốt hơn!”
...