...
Ôi, bất ngờ của Đại ma vương… rốt cuộc là gì nhỉ?
Ninh Tịch vốn muốn thức để đi với Lục Đình Kiêu, nhưng vì bận rộn cả tối cuối cùng cô vẫn mê man thiếp đi.
Tới lúc tỉnh lại, xe cũng vừa đỗ lại.
“Ưm, đến rồi à?” Ninh Tịch dụi mắt.
Đang định mở mắt thì bỗng một bàn tay ấm áp bịt mắt cô lại: “Em cứ nhắm mắt lại trước đã nhé.”
Ninh Tịch lập tức tỉnh táo hơn vài phần, cô ngoan ngoãn gật đầu, tim cũng đập nhanh hơn.
Cửa xe bật mở, cô được một bàn tay đỡ lấy eo, cẩn thận dắt cô đi từng bước tới phía trước. Chân cô có cảm giác đang tiếp xúc với thứ gì đó mềm mềm, có lẽ là đất. Trong không khí xen lẫn mùi cỏ thơm ngát, trời về đêm hơi se lạnh, bên tai vọng tiếng xào xạc, nghe rất đỗi quen thuộc…
Tuy trước mắt là một mảng đen xì, nhưng vì có hơi thở và độ ấm quen thuộc bên cạnh, cô hoàn toàn tin tưởng mà ủy thác cả cơ thể và trái tim cô cho anh, thoải mái cảm nhận mọi thứ xung quanh mình.
Không biết đi bao lâu, mảng đất dưới chân dần trở thành từng ván gỗ chắc chắn, phía dưới hơi lắc, có lẽ đang đi trên cầu.
“Mở mắt được rồi.” Bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp của anh.
Ninh Tịch dừng bước, từ từ mở mắt ra, thoáng cái đồng tử đang chìm vào u tối của cô bỗng dãn ra thật to…
Đập mắt cô là một rừng trúc rậm rạp, tiếng xào xạc ban nãy là tiếng gió thổi vào rừng trúc. Trong rừng trúc, khắp nơi đều là đom đom, khung cảnh đẹp như mơ vậy… Hồ nước phía dưới phản chiếu muôn vàn ánh sao và bóng dáng hai người đang tựa vào nhau…
Sâu trong rừng trúc có một căn nhà nhỏ xây dựng theo phong cách cổ, lúc này đang bật đèn sáng trưng, dịu dàng ấm áp.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn là… đây chính là rừng trúc ở trấn Xuân Phong của thành phố C.
Buổi tối hôm đó, cái hôm mà cô bị người ta bỏ thuốc, lúc nói chuyện với anh, cô đã từng nhắc tới rừng trúc này. Cô nói nếu có thể được lăn giường cùng người yêu ở rừng trúc này thì thật lãng mạn biết mấy…
Nơi này vốn không có bất cứ công trình kiến trúc gì, trước đây chắc chắn cũng không có căn nhà kia, thậm chí đom đóm trong rừng trúc lúc trước dù có nhưng cũng rất ít, tuyệt đối không thể nhiều như vậy.
Rốt cuộc anh đã bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ?
Ninh Tịch hoàn toàn không thể hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này. Một người đàn ông luôn nghiêm túc, cứng nhắc và vô vị như anh lại vì cô mà làm ra chuyện hoàn toàn không phải sở trường của mình như vậy.
“Thích không?” Giọng Lục Đình Kiêu rõ ràng là có chút căng thẳng.
Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại như cánh hoa đầu xuân liền phủ lên bờ môi lạnh của anh.
Lục Đình Kiêu bỗng cứng cả người, tay ôm cô lại càng chặt hơn, đồng thời cũng đáp trả lại bằng một nụ hôn sâu.
“Anh bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ thế?” Ninh Tịch hỏi.
“Không nhớ nữa, từ lúc em hôn mê.” Lục Đình Kiêu đáp.
Lòng Ninh Tịch xen lẫn chua xót cùng ngọt ngào: “Cảm ơn anh, em thích lắm… em rất thích…”
Lục Đình Kiêu khẽ ho một tiếng: “Vốn định là…”
Tuy anh chưa nói hết, nhưng Ninh Tịch thoáng cái liền hiểu ngay.
Anh yêu của cô nào có chuyện sẽ để cô chịu tủi, dự là anh định lần đầu tiên sau khi cưới sẽ là ở đây nhưng lại bị cô bất ngờ nhào tới mà phá vỡ phòng tuyến ngay tại văn phòng…
Ninh Tịch bật cười thành tiếng: “Chỉ cần là với anh, thật ra ở đâu cũng vậy mà! Chúng ta còn cả đời này, sau này có thể “thử” rất nhiều, rất nhiều nơi nữa…”
Anh ôm chặt cô vào lòng: “Ừm.”
Ninh Tịch ngẩng lên, chớp chớp đôi mắt không ngừng phản chiếu ánh sao của mình: “Anh yêu, hôm nay bọn mình có “thử” ở đây không?”
...